Thư Tiểu Bạch lập tức thu lại khí tức trên người.
Con hàng vừa rồi có vẻ ko dễ trêu.
Thân thể nhỏ bé của mình chắc ko đủ nó nhét kẽ răng.
Hy vọng là nó đi tìm Đại Đầu, ít nhất Đại Đầu cũng đủ đế nó nhét kẽ răng.
Nhưng mà khi sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Thư Tiểu Bạch cảm thấy mình nhỏ như vậy thì chắc vị trên kia sẽ ko chú ý đến mình.
Nhưng mà nó lại chú ý đến Thư Tiểu Bạch.
Khi cái thân thể khổng lồ kia phóng về phía Thư Tiểu Bạch thì Thư Tiểu Bạch suýt nữa bị dọa tè ra quần.
Loại quái vật còn to hơn cả một quảng trường này mà nện xuống thì dù mình có mình đồng da sắt cũng bị ép xẹp.
Thư Tiểu Bạch co chân lên chạy, vừa chạy vừa dùng tinh thần lực tìm kiếm Đại Đầu.
“Đại Đầu, ngươi đang ở đâu?”
“Ta đang ở bên cạnh một ngọn núi tuyết, ngươi mau đến đây.”
Thư Tiểu Bạch cảm thấy một người chết quá cô độc, cũng quá oan uổng.
Nếu như có Đại Đầu chôn cùng thì trên đường xuống hoàng tuyền cũng có người làm bạn.
Mặc dù ko biết núi tuyết ở đâu, nhưng Thư Tiểu Bạch vẫn dựa vào cảm giác phương hướng có tinh thần lực của Đại Đầu đi đến.
Ầm ầm-----
Khi con chim to lớn giáng xuống thì mặt đất cũng run rẩy.
Đất rung núi chuyển, dung nham phun trào.
Thư Tiểu Bạch bị bụi mù dâng lên nuốt hết.
Nhưng mà việc này cũng cung cấp cho Thư Tiểu Bạch cơ hội chạy trốn..
Thư Tiểu Bạch trốn ra khỏi phạm vi công kích của con chim to lớn, nhưng mà phản ứng của nó cũng rất nhanh.
Hơn nữa còn ko biết dụng biện pháp gì để khóa chặt mục tiêu, rất nhanh nó đã phát hiện ra Thư Tiểu Bạch đang chạy trốn.
Thân thể khổng lồ của nó lập tức đuổi theo.
“Mẹ nó, ta còn ko đủ cho ngươi nhét kẽ răng, ngươi đuổi theo ta làm cái trứng gì?” Thư Tiểu Bạch vừa chạy vừa kêu to.
Thư Tiểu Bạch quay đầu lại cho con chim to lớn một phát Đom Đóm.
Thân hình khổng lồ của con chim khiến cho Thư Tiểu Bạch chả thèm ngắm.
Nhưng mà trong nháy mắt Thư Tiểu Bạch phóng ra Đom Đóm.
Có hàng nghìn quả cầu lửa đánh vào người của con chim to lớn, hơn nữa mỗi một quả cầu lửa đều giống như đạn đạo vậy.
Rầm rầm rầm----
Thư Tiểu Bạch dừng lại, đờ đẫn nhìn con một màn này.
Đây là…kiệt tác của mình à?
Thư Tiểu Bạch hoàn toàn ko thể tin được.
Nhưng mà rất nhanh Thư Tiểu Bạch đã nhân ra, nguyên tố ở đây nồng đậm hơn gấp mấy chục lần nguyên tố ở tinh cầu Bạch Quỳnh.
Vậy thì bất cứ ma pháp nào cũng sẽ có uy lực mạnh hơn gấp mấy chục lần.
Nhưng mà con chim to lớn này cũng ko dễ dàng bị hạ gục như vậy, dù uy lực có vẻ rất lớn nhưng so với thân thể như một ngọn núi của con chim thì vẫn ko đáng giá nhắc đến.
Đom Đóm ko thể tạo thành tổn thương quá lớn đối với nó, mà lại triệt để chọc giận nó.
Con chim kêu lên một tiếng, lại phóng về phía Thư Tiểu Bạch.
“CMN!” Thư Tiểu Bạch quay đầu chạy.
Chỉ là một tiếng kêu to đã làm cho Thư Tiểu Bạch hoa mày chóng mặt.
Đúng lúc này, một cỗ không khí lạnh đập vào mặt.
Phía trước là một mảnh tuyết trắng mênh mông, đằng xa còn có truyền đến tiếng long ngâm.
Là Đại Đầu! Hắn đến cứu giá.
Thư Tiểu Bạch vui mừng.
Nhưng Thư Tiểu Bạch còn chưa kịp vui vẻ thì đã thấy một sinh vật khủng bố cũng đang đuổi theo sau lưng Đại Đầu.
Đó là một con khỉ lông trắng cực kỳ to lớn, đang ko ngừng cầm lấy những tảng đá ném về phía Đại Đầu.
“CMN! Tên chó chết này, ngươi muốn hại chết ta đúng ko?” Thư Tiểu Bạch tức nổ phổi.
“Chủ nhân, đã lâu ko gặp.”
“Lâu ko gặp cái gì, mới mười mấy phút mà thôi.”
“Mười mấy phút? Ta đã chờ ở đây hơn mười ngày rồi.”
“Đánh rắm…..”
Thư Tiểu Bạch và Đại Đầu ăn ý chạy trốn về phía bên trái.
Con chim và con khỉ đồng thời dừng lại, nhìn nhau chằm chằm.
Hai con quái vật này đều có thân hình khủng bố tương đương nhau.
Nhưng mà sau vài giây đối mặt, hai con quái vật đồng thời quay đầu đuổi theo Thư Tiểu Bạch và Đại Đầu.
Thư Tiểu Bạch nhảy lên lưng Đại Đầu nói: “Đại Đầu, quay lại.”
“Chủ nhân, ta ko muốn chết, ít nhất ta cũng ko muốn chết trước ngươi.”
“Ta cho ngươi mượn ma lực, ngươi lấy hết sức thi triển ma pháp.”
Sau khi Đại Đầu đấu tranh tư tưởng thì cũng khẽ cắn răng quay đầu lại.
Thư Tiểu Bạch bắt đầu truyền ma lực sáng cho Đại Đầu.
Đại Đầu dùng toàn lực vận chuyển ma pháp, sau đó há mồm ra.
Vốn nên là cột lửa màu đỏ thì nay trở thành màu trắng.
Ầm ầm----
Cột lửa màu trắng bắn ra ngoài, dường như muốn cắt ngang bầu trời.
Trong nháy mắt bắn xuyên qua thân thể khổng lồ của con khỉ, tiếp tục bắn về ngọn núi tuyết phía xa.
Uy lực khủng bố này khiến cho Thư Tiểu Bạch và Đại Đầu đều sợ hãi.
Con chim khổng lồ ngẩn ra, sau đó quay đầu muốn chạy trốn.
“Đổi mục tiêu! Bắn rụng nó cho ta, dám đuổi theo ta mấy ngọn núi.” Thư Tiểu Bạch chỉ vào con chim.
Ầm ầm----
Lại một cột lửa màu trắng được bắn ra.
Thân thể khổng lồ của con chim rơi từ trên trời xuống, máu của nó rơi xuống như mưa.
Thư Tiểu Bạch và Đại Đầu tắm dưới dòng máu này, toàn thân thoải mái ko nói nên lời.