“Ông chủ, mau xuống đây!”
A Hỉ lôi kéo Băng Hiền từ trên máy bay xuống.
Băng Hiền đang định mắng A Hỉ vài câu thì phát hiện động cơ của máy bay đã bị bụi gai cuốn lấy.
Đúng lúc này, mấy cái Bụi Gai lao về phía mọi người.
Một vệ sĩ khác xông lên ôm mấy cái Bụi Gai này vào trong ngực.
Mọi người chưa kịp chạy lên giúp đỡ thì mấy Bụi Gai đã chui ra từ khắp nơi trên cơ thể của người vệ sĩ đó.
Người vệ sĩ kêu lên thảm thiết rồi rất nhanh đã ko còn tiếng động.
Vẻ mặt mọi người đều ảm đạm, chẳng qua lúc này họ cũng ko có thời gian để đau buồn.
Lại có một đám Bụi Gai tràn về phía bọn họ.
Ngoại trừ chạy trối chết ra thì Băng Hiền ko làm được gì khác.
“Ông chủ, đừng chạy lung tung!” A Hỉ kéo Băng Hiền lại gần người.
Có một vệ sĩ đang liên tục phun ra lửa từ hai bàn tay, lửa có lực sát thương rất lớn đối với thực vật.
Cho dù là những Bụi Gai kinh khủng này cũng ko ngoại lệ.
Nhưng mà tên vệ sĩ này thực lực cũng chỉ có hạn, sau vài lần thì cũng tịt ngòi.
Đúng lúc này, đám bụi gai ở trước mặt họ đột nhiên bị xoắn thành mảnh vỡ.
Băng Hiền ngẩng đầu, thấy được đám người Vương Hợi giải vây cho bọn họ.
Giờ phút này đám người Vương Hợi cũng bị rất nhiều Bụi Gai bao vây.
Nhưng mà thực lực của bọn họ mạnh mẽ, những Bụi Gai này ko thể đến gần bọn họ được.
Đột nhiên có một người nhảy lên cao, sau đó rơi xuống đạp mạnh xuống mặt đất. Trong chớp mắt, mặt đất đã bị nện thành vô số vết nứt.
Mà chỗ đất đó ko còn Bụi Gai nhô lên nữa.
Một đạp này đã chấn vỡ toàn bộ Bụi Gai dưới mặt đất.
Người đó nhìn Băng Hiền nói: “Băng Hiền tiên sinh, đây ko phải miễn phí, nếu như ngươi có thể sống sót chạy ra khỏi chỗ này, thì nhớ phải kết toán sổ sách.”
Đúng lúc này, sắc mặt người đó cứng đờ.
Sau đó ngửa đầu ra sau, thân thể chấn động kịch liệt.
Một giây say, có hai cái rễ cây chui ra từ miệng của hắn.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều biến đổi.
Rễ cây đó bắt đầu biến hình, thoáng chốc đã biến trở thành Nguyên.
Mọi người thấy Nguyên xuất hiện thì lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mặc dù chỉ mới đối mặt với Nguyên một lần ở hang động dưới lòng đất.
Nhưng mà sự khủng bố của Nguyên thì ko ai quên được.
Bốn cái tay trên người Nguyên lau đi vết máu trên người, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm tay.
“Đúng là khó tìm nhỉ, đám đồ ăn ngon.” Sắc mặt Nguyên cực kỳ điên cuồng.
A Hỉ đem Băng Hiền kéo ra sau lưng, thần kinh của hắn hết sức căng thẳng.
Nguyên quá nguy hiểm.
Đúng lúc này, Bụi Gai ở phía xa bắt đầu lao đến như thủy triều.
Đi thẳng đến dưới chân Nguyên, những Bụi Gai bắt đầu hòa vào cơ thể Nguyên.
Những Bụi Gai này đang vận chuyển cho Nguyên những tinh hoa máu thịt mà chúng hấp thu được.
Mạch máu trên người Nguyên nổi lên, cái đầu trơn bóng bị mạch máu che kín hết.
Sau đó từ bốn cánh tay biến thành sáu cánh tay.
“Rốt cuộc ngươi là thứ gì?” Vương Hợi vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Nguyên.
Mọi loại hành vi của Nguyên đều khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
“Ta là Thần.”
Nguyên cảm thụ được tinh hoa máu thịt tràn vào trong cơ thế mình, hắn cảm thấy sự thoải mãi chưa từng có.
Loại cảm giác sảng khoái này hơn xa so với việc hắn thôn phệ gặm nhấm từng người từng người một.
“Ngươi ko biết à, trong phim ảnh những kẻ tự xưng là Thần thì sẽ ko có kết quả tốt.”
Mọi người nhìn về phía Băng Hiền, đã đến nước này rồi mà còn múa mép khua môi được à?
“Đừng đem những sản phẩm giải trí buồn cười của nhân loại các ngươi áp dụng lên trên người ta.” Nguyên liếm môi: “Các ngươi đã sẵn sàng nghênh đón tử vong chưa?”
“Thần?” Lão Tử cũng liếm bờ môi: “Giết được ngươi thì nhất định danh tiếng của ta sẽ được cả thế giới biết đến nhỉ.”
“Ha ha…” Nguyên cười to: “Ngươi làm được à?”
Tất cả người bên phe Vương Hợi đều nhìn chằm chằm vào Nguyên.
Đúng là bọn họ cảm thấy Nguyên vô cùng đáng sợ.
Nhưng mà vậy thì sao.
Bọn họ có thực lực giống như ngày hôm nay đều là từ trong chém giết mà có được.
Có lẽ họ sợ hãi cái chết, nhưng mà họ ko hề e ngại chiến đấu.
Tất cả mọi người đều có giác ngộ liều chết đánh cược một lần.
Mặc dù bọn họ ko trao đổi với nhau, nhưng mà đều đã tính toán xong.
Phải sáng tạo cơ hội cho Lão Thử.
Đúng lúc này, ba vị cường giả cấp Nửa Thành bắt đầu tấn công.
Dường như ba người đều ra tay cùng một lúc, ba người sáu cánh tay, mà Nguyên ở trước mặt họ cũng có sáu cánh tay.
Trong chốc lát bốn người đã giao chiến hơn trăm chiêu.
Ba vị cường giả cấp Nửa Thành này đều thuộc loại hình cận chiến.
Mà Nguyên thì ko hề yếu hơn bọn họ, thậm chí chiêu thức của hắn còn hung ác hơn ba cường giả cấp Nửa Thành này.
Một vị cường giả cấp Nửa Thành đã bại trận, nháy mắt đã bị cánh tay của Nguyên đâm xuyên qua cơ thể.
Khi thân thể của hắn bị đâm xuyên thì bắt đầu nhanh chóng khô héo.
Nhưng mà đã có một người nhanh chóng xông lên thay thế vị trí của hắn.