Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 191 - Chương 192 - Song Tiêu Cẩu (2)

Chương 192 - Song Tiêu Cẩu (2)
Chương 192 - Song Tiêu Cẩu (2)

“Vậy ngươi nói kẻ thù giết cha là muốn làm gì?”

“Ta cũng chỉ muốn kéo hắn trở về với chính đạo.”

“Ta cảm thấy mình ko thể đảm nhận được nhiệm vụ gian khổ này.” Thư Tiểu Bạch nói

“Ngươi muốn để người khác giả mạo làm kẻ thù giết cha thì cũng phải để cho tiểu tử Lục Sinh tin mới được chứ.”

“Loại nhiệm vụ nguy hiểm này, ko thể để cho mấy người này làm được, nhưng mà có một tên, tên đó có khả năng chính là kẻ thù hàng thật giá thật.”

“Là ai?”

“Đại Đầu chứ ai, thi thể của đội trưởng bị Đại Đầu ăn, tiểu tử Lục Sinh muốn báo thù cũng là danh chính ngôn thuận, cho nên để cho Đại Đầu đi làm nhiệm vụ này rất thích hợp.”

“Đại Đầu sao….nhưng Đại Đầu ra tay rất nặng.” Lão Cừu hơi lo lắng.

Đại Đầu chính là một ‘lão lưu manh’, mình là một kẻ tàn phế cấp ba rồi mà hắn vẫn có thể ra được với mình.

Hiện giờ Đại Đầu lại trở nên khổng lồ như thế, Đại Đầu chỉ cần hắt xì hơi một cái thì e rằng Lục Sinh phải nằm nửa năm.

“Tiểu Bạch ca, ta muốn làm ma nữ tà ác, ta chính là kẻ đứng ở phía sau đã sai khiến Đại Đầu ăn thịt cha hắn.” La Tâm kích động kêu lên.

“Ngươi đừng làm loạn nữa được ko?” Lão Cừu rất đau đầu.

Vì sao trên dưới cái nhà này ko có một ai bình thường?

Người bình thường nhất, có lẽ là Lão Khâu đã từng ăn thịt người, ngươi nói có tức hay ko.

Đến làm kẻ thù giết cha cũng tranh nhau?

Lúc đầu Lão Cừu cảm thấy để Thư Tiểu Bạch làm kẻ thù giết cha là lựa chọn tốt nhất.

Dù sao Thư Tiểu Bạch cũng đáng tin cậy hơn nhiều so với Đại Đầu.

Mà danh tiếng bây giờ của Thư Tiểu Bạch trong khu an toàn đã thối ko chịu nổi.

Đáng tiếc là Thư Tiểu Bạch ko có giác ngộ giúp đỡ người quen cũ.

Còn đem loại việc bẩn thủi này ném cho Đại Đầu.

Thư Tiểu Bạch đã ghép lại đầu cho La Tâm.

“Tiểu Bạch ca, tên chó má kia xử lý như thế nào bây giờ? Nếu như ngươi ko tiện ra tay thì để ta.”

“Cút đi, dù Lục Sinh khiến cho người ta chán ghét, nhưng ít nhất thì hắn cũng là con trai của đội trưởng, ko cho phép ngươi đả thương hắn.”

Mặc dù Thư Tiểu Bạch ko thích Lục Sinh, nhưng cũng ko đến nỗi sẽ ra tay với hắn.

Còn việc tính toán của Lão Cừu thì Thư Tiểu Bạch kính sợ tránh xa, hắn ko có ý định tham dự vào.

…….

Học viện Ma Pháp, ngày khai giảng.

Thư Tiểu Bạch mời người của cả thành đến xem lễ khai giảng.

Trên thực te, nhân khẩu hiện tại của thành Thái Dung chỉ còn lại ko đến 1500 người.

Trong đó trẻ vị thành niên có khoảng 1000 người.

Trong Kiếp Nạn Bụi Gai thì cuối cùng chính phủ tạm thời cũng phát huy được tác dụng lần đầu tiên.

Họ đem tất cả trẻ vị thành niên tập trung lại một chỗ, sau đó dùng tất cả chiến lực để bảo vệ đám trẻ này.

Đương nhiên, người đến xem lễ khai giảng cũng ko đến 100 người.

Trong đó còn có hơn 20 người là bị ép phải đến.

20 bị ép đến này được tập trung ở một góc của quảng trường.

Mà ngồi ở hàng tiên chính Vương Hà và vợ hắn.

Thư Tiểu Bạch cầm micro lên nói: “Cảm ơn các vị đã đến, ta là viện trưởng của học viện Ma Pháp, ta họ Thư, các ngươi có thể gọi ta là viện trưởng Thư, tất nhiên, ta biết đại đa số người các ngươi đều gọi ta la ác ma, ác ôn, đồ tể….”

Mặc dù cho đến bây giờ thì Thư Tiểu Bạch cũng chưa từng giết một bình dân nào.

Nhưng Thư Tiểu Bạch vẫn rất vui vẻ tiếp nhận danh hiệu đồ tể này.

Không nhận cũng ko có cách nào, cũng ko thể đem 1000 người này làm thịt hết.

“Bây giờ người có thể sống ở trong tòa thành thị bị bỏ đi này thì đều là người may mắn, hoặc là người nghèo, hoặc là người nghèo may mắn. Giống như các ngươi đã biết, những người đã chết trong Đêm Tai Nạn và Kiếp Nạn Bụi Gai thì ta cần phải chịu đa số trách nhiệm.”

Nếu bọn họ đã nói như vậy thì Thư Tiểu Bạch dứt khoát thuận theo ý nghĩ của họ.

Người xem bên dưới bắt đầu nghị luận ầm ĩ, thậm chí có vài người đã bắt đầu chửi rủa Thư Tiểu Bạch.

“Đối với những chỉ trích của các ngươi thì ta cũng biểu thị tán đồng, ta đúng là người như vậy, ta thích xem người khác chết đi, việc này khiến cho ta cảm thấy vui vẻ, đây cũng chính là căn nguyên sức mạnh của ta.” Thư Tiểu Bạch nói ra: “Nhưng mà các ngươi nhất định phải nhận rõ một sự thật, tòa thành thị này, hay thậm chí cả các ngươi, đều cần có ta.”

“Ngươi nghĩ mình là cái gì?”

“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Vì sao chúng ta ko thể rời bỏ ngươi?”

“Tốt nhất là ngươi nên đi chết đi.”

“Chết đi, đồ con rệp bẩn thủi!”

“Ngươi tên sh*t chó này….”

“Trật tự trật tự! Nghe ta nói hết đã.” Thư Tiểu Bạch giơ tay lên rồi nói: “Muốn mắng ta thì chờ ta đọc hết bài diễn thuyết này rồi mắng.”

Thư Tiểu Bạch dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta biết các ngươi ko đồng ý với ta, nhưng mà chỉ cần các ngươi tỉnh táo lại và suy nghĩ thì sẽ biết, đây là một tòa thành thị bị nguyền rủa, cho ngắn ngủi nửa năm mà đã có hai tai họa mang tính hủy diệt. Các ngươi có thể lựa chọn rời đi rồi bị dị thú ăn thịt, hoặc là bị chết đói trên dường đi, đây chính là hiện thực, nhưng mà các ngươi lựa chọn ở lại đây, vậy thì chỉ có ta mới có thể bảo vệ các ngươi, đây cũng chính là hiện thực.”

Bình Luận (0)
Comment