Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 193 - Chương 194 - Nhập Học Có Bao Ăn Ở Không? (2)

Chương 194 - Nhập học có bao ăn ở không? (2)
Chương 194 - Nhập học có bao ăn ở không? (2)

Mãi đến khi thi thể của hơn 20 người phơi ở khắp nơi thì A Vân mới dừng lại.

Lúc này trên sân chỉ còn lại 4 người.

A Vân, Vương Bằng và vợ chồng Vương Hà.

Vương Hà nắm chặt nắm đấm nhìn về phía Thư Tiểu Bạch.

“Họ Thư, ngươi thật sự muốn làm như này sao?”

Thư Tiểu Bạch ko thèm nhìn Vương Hà, chỉ hời hợt nói: “Mọi người xem, đã sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn cảm thấy người khác làm việc quá đáng.”

“Vương gia của ta nhất định sẽ ko buông tha cho ngươi.” Vương Hà gầm lên.

“Ta ko biết Vương gia sẽ làm gì ta hay ko, nhưng mà ta biết rằng ngươi nhất định sẽ chết trước mặt ta.”

A Vân đã đi đến sau lưng Vương Hà: “Tạp chủng, ngươi có nghĩ đến ngươi cũng có ngày hôm nay ko?”

“Con điếm nhỏ này!” mặt mũi Vương Hà tràn đầy dữ tợn nhìn A Vân: “Hôm đó ta nên đưa ngươi đi cùng với cha mẹ….”

Hai mắt A Vân trợn lên, cha mẹ chính là vẩy ngược của nàng!

A Vân vươn tay ra, giật phăng cái lưỡi của Vương Hà.

“Ngươi….ah…ah..”

“Chết đi!”

“Chồng ơi! Con điếm này, ngươi sẽ chết ko yên lành!”

Vương phu nhân liều lĩnh lao về phía A Vân.

A Vân cũng ko khách khí với Vương phu nhân, lập tức kéo da mặt của Vương phu nhân xuống.

Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Vương Bằng đang bị dọa ngồi trên mặt đất.

Trên mặt A Vân lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

“Ta chờ chính là dáng vẻ này của ngươi.”

“Ah…đừng giết ta, đừng có giết ta…”

“Chán thật, thôi được rồi, tha cho ngươi.” Đột nhiên A Vân mất hứng nói.

Vương Bằng ngây ra: “Thật à?”

“Dĩ nhiên…là lừa ngươi rồi, ngu xuẩn!”

A Vân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Vương Bằng.

Một cánh tay xuyên vào ngực Vương Bằng, móc ra một cái xương sườn.

“A…” Vương Bằng kêu càng thảm thiết thì A Vân càng hưng phấn.

Mặt mũi nàng tràn đầy vẻ dữ tợn.

La Tâm nhếch miệng: “Còn ko bằng để ta biến hắn thành zombie.”

Màn báo thù của A Vân đã kết thúc, Thư Tiểu Bạch đi lên lôi đài, cầm micro nói: “Trước khi ra về thì mọi người có thể nhận một ít quà tặng của lễ khai giảng.”

Vì mời chào học sinh, có thể nói Thư Tiểu Bạch có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

“Đám chó má này, miệng thì chửi rủa ta mà tay thì vẫn cầm quà tặng, ko ai từ chối.”

Thư Tiểu Bạch đứng ở trước cửa của học viện Ma Pháp nhìn đám người đang vui mừng nhận quà tặng.

Sau khi đưa tiễn đám người này thì có một thiếu niên đi thẳng đến trước mặt của Thư Tiểu Bạch: “Các ngươi đang nhận học sinh đúng ko?”

“Ngươi đến để học ma pháp sao? Ngươi đã biết ma pháp là gì chưa? Nếu ko thì ta nói cho ngươi một chút..”

“Học cái gì ko quan trọng, ở chỗ này có bao ăn ở ko?”

Mặt Thư Tiểu Bạch đen lại, ngươi coi học viện Ma Pháp là chỗ nào? Hàng cơm à?

“Nơi này của chúng ta ko phải muốn đến thì đến, còn phải xem ngươi có thiên phú học ma pháp hay ko nữa.”

“Vậy ta có ko?”

Thư Tiểu Bạch quay đầu nhìn về phía Lão Cừu, Lão Cừu hạ dụng cụ xuống rồi gật đầu với Thư Tiểu Bạch.

“Chúc mừng người, ngươi được….”

“Chỗ này của các ngươi có bao ăn ở ko? Có phải đóng học phí hay ko?”

“Sự trả giá của ngươi và những thứ mà tương lai của ngươi có thể đạt được là ko thể so sánh…………..”

“Chỗ này có bao ăn ở ko?”

Thư Tiểu Bạch vỗ trán: “Có bao ăn bao ở.”

“Không phải đóng học phí chứ?”

Mẹ nó, chỗ này có lão tử có giáo viên nổi tiếng dạy học, chuyên dạy dỗ ra những tinh anh, ngươi có thể nói chuyện về lý tưởng nhân sinh hay ko?

“Miễn phí.”

“Vậy ta nhập học.”

“Chúc mừng ngươi, bạn học, bây giờ ngươi đã là một học viên của học viện Ma Pháp…………”

“Có thể dẫn ta đi ăn trước được ko, ta rất đói.”

Đối với học sinh ko nghe lời thì phải làm gì?

Giáo viên ưu tú sẽ luôn luôn lấy lý thuyết phục người.

Nhưng mà toàn bộ giáo viên của học viện Ma Pháp đều là giáo viên mới, cho nên.

“Lâm Tố, dẫn hắn đi học nội quy trường học đi.” Thư Tiểu Bạch làm một động tác cắt hầu cho Lâm Tố xem.

Ngày khai giảng học viện Ma Pháp, Thư Tiểu Bạch đã thành công thu nhận được…1 tên học viên!

Đây là một khởi đầu tốt.

Ít nhất là Thư Tiểu Bạch tự an ủi mình như thế.

Thư Tiểu Bạch nhìn Lâm Tố dẫn theo thiếu niên trở lại.

Trong tay thiếu niên này cầm theo một cái đùi dị thú to gần bằng hắn.

Vừa đi vừa gặm, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Thư Tiểu Bạch nhìn Lâm Tố: “Không phải ta bảo ngươi dẫn hắn đi học nội quy trường học à?”

Lâm Tố rất tuyệt vọng, hắn đã sử dụng đủ loại chiêu trò.

Ngoại trừ giết chết ra thì chiêu gì cũng đã dùng.

Nhưng mà tiểu quỷ này ko sợ tổn thương.

“Ông chủ, hắn có thể chất Siêu Sinh.”

Siêu sinh? Thư Tiểu Bạch nhìn Lâm Tố đầy vẻ cổ quái, lại quay sang nhìn tiểu quỷ này.

“Thể chất Siêu Sinh là gì?”

“Hắn có thể hồi phục tổn thương nhanh hơn người thường mấy chục lần, thậm chí nhanh hơn mấy trăm lần, chỉ cần cung cấp thức ăn cho hắn, cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho hắn thì hắn có thể nhanh chóng khôi phục.”

Trừ khi Lâm Tố dùng Đại Bảo Kiếm chặt hắn, bằng ko thì đúng ko là ko có cách nào.

Tất nhiên, đây cũng là vì Lâm Tố chỉ biết Rokushiki và ma pháp hệ Quang.

Đại Bảo Kiếm thật sự là có thể chém chết người, cho nên Lâm Tố ko thể đem học viên đầu tiên của học viện Ma Pháp chém chết.

Mà Rokushiki đối với thằng ranh con này thì ko khác gì gãy ngứa.

Ranh con này tên là Trâu Thực, thể chất Siêu Sinh, thiên phú ma pháp có thuộc tính chủ là Thủy.

Cho nên đương nhiên hắn trở thành học sinh của Chu Cần.

Trên thực tế, Chu Cần chỉ lớn hơn thằng ranh con này một tuổi.

Nhưng mà tính cách của Chu Cần rất ổn trọng, lại thêm thiên phú ma pháp hệ Thủy rất xuất chúng, thừa sức trở thành giáo viên cho thằng ranh này.

Bình Luận (0)
Comment