“Ngươi muốn cái này à? Các ngươi không cần phải giả chết trước mặt ta, ta biết có vài người các ngươi đã tỉnh lại.”
Cuối cùng thì Thiên Vũ cũng không ẩn giấu nữa mà đứng dậy.
Lúc này, Trần Tấn cũng đứng dậy, tiếp theo có 2 người nữa cũng đứng dậy.
“Sư phụ.”
Thiên Vũ nhìn 2 người đứng dậy, cả 2 đều là học sinh của mình.
Hắn hài lòng gật đầu: “Các ngươi rất khá.”
“Thiên Vũ tiên sinh, rốt cuộc chuyện này là sao?” giờ phút này Trần Tấn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Độc tố trong cơ thể hắn vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Thiên Vũ nhìn Trần Tấn, thản nhiên nói ra: “Trần tiên sinh, câu hỏi này không phải là nên hỏi ngươi sao?”
“Ta….”
“Để cho người khác hạ độc chúng ta, khiến cho chúng ta gặp phải tình cảnh nguy hiểm này.”
Sắc mặt Trần Tấn cứng đờ, cuối cùng thở dài một cái: “Thật xin lỗi, Thiên Vũ tiên sinh.”
“Chuyện này chúng ta tính sau đi.”
Thiên Vũ nhìn về phía Trường Không: “Ngươi là ai? Hoặc là nói ngươi là thứ gì?”
“Ta là Trường Không, là người của thời đại trước.” Trường Không nói.
“Nhìn qua thì ngươi cũng không có dáng vẻ của con người chút nào.”
“Chiến thắng ta, ngươi sẽ có thể biết được những chuyện này.” Trường Không thản nhiên nói ra: “Hoặc là trở thành thức ăn của ta.”
Thiên Vũ đột nhiên phát động công kích với Trường Không.
Trường Không vẫn đứng im tại chỗ giống như chưa kịp phản ứng vậy.
Nắm đấm của Thiên Vũ đã xuyên thủng ngực của Trường Không.
Hắn vốn muốn tìm viên Kim Tinh được giấu ở trong cơ thể Trường Không, nhưng lại không tìm được.
Đột nhiên, Thiên Vũ cảm thấy tay hơi nhói tên, hắn lập tức thu hồi lại nắm đấm rồi lùi lại vài bước.
Nhìn bàn tay mình, đã bị rạch ra một vết máu.
Đúng lúc này, thân thể của Trường Không hơi nhúc nhích, nửa người của hắn biến thành dáng vẻ của Thiên Vũ.
Nhưng nửa người còn lại vẫn là hình dạng máu tươi.
Thiên Vũ cau mày, hắn chưa từng gặp được kẻ địch nào quỷ dị giống như Trường Không cả.
Thiên Vũ lại phát động công kích, Ngũ Cảnh: Đại Đột Phá!
Thiên Vũ là cường giả cấp Một Thành mà Bạch Quỳnh hội chế tạo ra.
Trước khi hắn trở thành cường giả cấp Một Thành thì đã là một vị Đại Tông Sư võ đạo, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Hắn cũng là người duy nhất có thể thành công nắm giữ ‘Lực lượng tan rã’ trong nhóm người thí nghiệm đầu tiên.
Khi đó kỹ thuật của Bạch Quỳnh hội vẫn chưa hoàn thiện.
Thiên Vũ vì muốn đột phá võ đạo của mình nên đã đồng ý làm vật thí nghiệm cho Bạch Quỳnh hội.
Hắn cũng tự sáng tạo ra chiến kỹ Ngũ Cảnh, được mọi người ca tụng là tuyệt kỹ cách đấu đỉnh phong.
Nếu như hắn đem chiến kỹ của mình truyền bá ra ngoài, thì có lẽ hắn đã trở thành nhân vật khai tông lập phái rồi.
Nhưng mà hắn dùng cả đời của mình để rèn luyện và chuyên tâm vào võ đạo, căn bản vô tâm truyền nghề.
Cho dù là hai người học sinh ở bên cạnh này, hắn cũng chỉ ném cho họ mấy quyển tâm đắc võ học của mình.
Mà không phải tự mình nắm tay dạy bọn họ.
Nắm đấm của Thiên Vũ thế như chẻ tre, liên tục đánh về phía Trường Không.
Nhưng mà đúng lúc này, Trường Không lại thi triển ra chiêu thức giống hệt hắn.
Ngũ Cảnh: Đại Đột Phá!
Chiêu thức giống nhau!
Hai nắm đấm chạm nhau, thế mà Thiên Vũ lại bị đẩy lùi vài bước.
Sức mạnh như nhau, nhưng mà Thiên Vũ lại bị mất tâm cảnh trước.
Thiên Vũ nhìn Trường Không với ánh mắt không tin nổi.
“Vì sao….sao lại thế này?”
“‘Lực lượng tan rã’? ừm, không thể mô phỏng được ‘Lực lượng tan rã’, xem ra chỉ có thể thu hoạch từ trên người của ngươi.” Trường Không nắm lấy nắm đấm của mình, nhìn về phía Thiên Vũ: “Ta có năng lực mô phỏng, tất cả năng lực của ngươi, ta đều có thể mô phỏng được.”
“Điều đó không thể xảy ra!!” Thiên Vũ không nguyện ý tin tưởng chuyện này, mình dùng cả đời để rèn luyện, không ngừng đột phá bản thân mà lại bị người khác đánh cắp.
Tứ Cảnh: Phá Tâm!
Trong khi Thiên Vũ sử dụng chiêu thứ hai.
Nắm tay Thiên Vũ quét ngang, năm đầu ngón tay bấu vào lồng ngực của Trường Không, đồng thời đem ‘Lực lượng tan rã’ xâm nhập vào cơ thể của Trường Không.
Lúc này Trường Không cũng thi triển ra chiêu thức giống hệt.
Tứ Cảnh: Phá Tâm!
Trường Không có thể chịu được đòn đánh của Thiên Vũ.
Nhưng mà Thiên Vũ lại không thể chịu được chiêu thức của mình.
Thiên Vũ bị đánh bay ra ngoài, vết thương ở ngực máu tuôn như suối.
Trường Không liếm liếm vết máu trên bàn tay mình.
Thiên Vũ gian nan đứng dậy, máu tươi đã thẫm đỏ cả ngực.
“Vì sao ngươi không sử dụng ‘Lực lượng tan rã’?”
“Ta không thể mô phỏng được ‘Lực lượng tan rã’, mà ‘Lực lượng tan rã’ thu hoạch được từ chỗ ngươi thì ta không muốn sử dụng.”
Theo Trường Không, thì thứ đáng giá nhất trên người Thiên Vũ không phải là khí huyết vô cùng mạnh mẽ này, mà là ‘Lực lượng tan rã’.
“Nói cho ta biết bí mật của ‘Lực lượng tan rã’, ta có thể cảm giác được rằng ‘Lực lượng tan rã’ chưa phải là tất cả của ngươi.”
Mặc dù Thiên Vũ có ‘Lực lượng tan rã’, nhưng nó không phải là sức mạnh của bản thân hắn, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Trường Không không thể mô phỏng được ‘Lực lượng tan rã’.