Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 232 - Chương 233 - Cổn Cổn Thú Vị, Hay Là Mỹ Nữ Thú Vị?

Chương 233 - Cổn Cổn thú vị, hay là mỹ nữ thú vị?
Chương 233 - Cổn Cổn thú vị, hay là mỹ nữ thú vị?

“Thân Thần, khoảng cách ở đây rất gần với Hoàn Thành, hay là đám dị thú này muốn đào xuyên qua lòng đất, sau đó tập kích Hoàn Thành từ phía dưới lòng đất.” Thư Tiểu Bạch hỏi.

Thân Thần hơi do dự một chút, cảm thấy khó có khả năng này: “Ta chưa từng nhìn thấy dị thú có loại hành vi này.”

“Đám dị thú này có thể đã bị người khống chế.” Thư Tiểu Bạch nói ra: “Dị thú không có IQ cao như vậy, nhưng mà người sau lưng chúng thì có khả năng làm như thế.”

Bởi vì chỉ là một con dị thú bình thường.

Cho nên Thư Tiểu Bạch và Thân Thần cũng không coi ra gì.

Đừng nói Thư Tiểu Bạch, mà Thân Thần chỉ cần hai chân cũng có thể đạp chết nó.

Nhưng mà đúng lúc này, bỗng nhiên tròn vo tru lên, ngay sau đó thân thể của nó bắt đầu bành trướng, bộ mặt trở nên dữ tợn, sau lưng mọc ra hai cánh, cuối cùng thì biến thành một con dị thú màu đen, có vẻ giống như Dơi.

Con dị thú đối diện thấy thế thì liền quay đầu chạy.

Thư Tiểu Bạch và Thân Thần còn chưa kịp phản ứng.

Thì tròn vo đã khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, sau đó yếu ớt nằm trên mặt đất.

“Cổn Cổn.” Ích Hòa vội vàng đi đến.

Hắn chưa kịp ôm lấy tròn vo thì Thư Tiểu Bạch đã nhanh tay đoạt lấy tròn vo, để ở trên tay bắt đầu nghiên cứu.

“Chuyện gì thế nhỉ? Sao nó lại có thể biến thành dị thú? Hay là nó chính là con của dị thú nhỉ?”

“Ta cũng không biết, Cổn Cổn vẫn luôn là con nhỏ yếu nhất trong đàn Hôi Ban Kiêu, đoạn thời gian trước nó ăn phải thứ gì đó nên bị đau bụng, còn bị bệnh vài ngày mới khỏi. À đúng rồi, hai ngày trước có một con dơi đen rơi xuống gần đây, khi đó ta mang theo Cổn Cổn đi tìm thức ăn, vừa hay lại thấy con dơi đên sắp chết đó. Chúng ta chờ con dơi đen đó chết đi rồi đi lên kiếm chút thịt, khi ấy Cổn Cổn cũng gặm mấy cái chân, có phải là do nguyên nhân này hay không?” Ích Hòa nói ra: “Khẳng định là nó bị nhiễm bệnh gì đó rồi.”

Vẻ mặt Thư Tiểu Bạch tran đầy nghi ngờ, Thân Thần cũng như thế.

Bọn họ chưa từng thấy con dị thú nào có thể biến hình.

Đặc biệt là dơi đen, cái đồ chơi này họ gặp qua không ít, cũng đã giết không ít.

Khẳng định là chúng không có năng lực biến hình.

Khi Thư Tiểu Bạch còn ở thành Thái Dung, cũng đã ăn không ít dơi đen.

Cũng không nghe nói ăn dơi đen sẽ bị nhiễm virus.

Hơn nữa Thư Tiểu Bạch cũng không cảm nhận được khí tức của dị thú trên người nó.

“Bây giờ, Cổn Cổn đã bị ta chiêu mộ mà binh lính.”

“Không được, trả Cổn Cổn lại cho ta.”

Thư Tiểu Bạch đưa tay ấn đầu nhỏ của Ích Hòa.

“Thế thì chúng ta để Cổn Cổn tự lựa chọn đi.” Thư Tiểu Bạch nói với Cổn Cổn: “Ngươi có muốn đi theo tiểu tử này không? Ngươi không nói gì ta sẽ coi như là ngươi không muốn, tiểu tử, ngươi thấy đấy, nó không đồng ý.”

“Ngươi là tên hỗn đản, trả Cổn Cổn lại cho ta.” Ích Hòa muốn dùng cánh tay và bắp chân nhỏ xông lên đánh nhau với Thư Tiểu Bạch.

Nhưng mà mặc kệ hắn có đồng ý hay không thì Cổn Cổn cũng đã trở thành vật thí nghiệm của Thư Tiểu Bạch.

“Ngoài kia còn có cả một đàn, ngươi tranh một con với ta làm gì?”

“Ta mặc kệ, trả lại cho ta.”

“Thế thì chúng ta bỏ phiếu đi.” Thư Tiểu Bạch nháy mắt ra hiệu với Thân Thần.

Thân Thần căn bản không thèm phối hợp với Thư Tiểu Bạch bắt nạt trẻ em.

“Ta bỏ quyền.”

“Giờ là 1 – 1.” Ích Hòa nhìn Thân Thần đầy cảm kích.

Thư Tiểu Bạch giơ nắm đấm lên: “Ngươi phản đối, ta tán thành, còn có nắm đấm trái và nắm đấm phải của ta cũng tán thành.”

Phanh-----

Thư Tiểu Bạch nện một quyền lên vách hang động, lưu lại một quyền ấn.

Thân Thần im lặng, ngươi là một đại cao thủ, thế mà lại đi bắt nạt một thằng nhóc rách rưới, không biết xấu hổ à?

Dù sao hắn cũng không có mặt mũi nhìn tiếp.

Đúng lúc này, thân thể của Ích Hòa đột nhiên trùn xuống, xuyên qua tay của Thư Tiểu Bạch, đoạt lấy Cổn Cổn rồi cắm đầu chạy.

Thân Thần nhìn Thư Tiểu Bạch: “Còn không đuổi theo đi, trong hang động này rất nguy hiểm đấy.”

Thư Tiểu Bạch gãi đầu: “Ta cũng chỉ đùa hắn mà thôi, không ngờ hắn lại tưởng thật.”

“Có phải đùa hay không thì ngươi tự hiểu.”

“Tiểu quỷ, đi ra đây, ta không trêu ngươi nữa, không cướp Cổn Cổn của ngươi nữa.”

Thư Tiểu Bạch gọi nửa ngày cũng không thấy ai trả lời.

Hết cách, đành phải đi vào sâu trong hang để tìm kiếm.

Đi không lâu thì có một cỗ sóng nhiều đập vào mặt.

Trước mặt Thư Tiểu Bạch và Thân Thần xuất hiện một dòng sông dung nham nóng bỏng, dòng sông dung nham này chập trung lên xuống, còn có rất nhiều hòn đá nhô ra.

“Tiểu tử này sẽ không mang theo Cổn Cổn nhảy vào trong dung nham chứ?”

“Cứu mạng……….”

Thư Tiểu Bạch quay sang thì thấy Ích Hòa đang ngồi xổm trên một khối đá, trong ngực còn ôm Cổn Cổn, xunh quanh hắn đều là dung nham chảy xiết.

“Mả mẹ nó, tiểu tử này chạy lên đấy kiểu gì?”

Thư Tiểu Bạch giận sôi lên, thực sự là không có việc gì lại đi tìm việc vào người.

“Đừng nói nhảm nữa, nếu không phải ngươi dọa hắn, thì hắn sẽ chạy loạn à, nhanh đi cứu người đi.”

“Hay là để hắn chết ở đây, sau đó ta thừa cơ chiếm đoạt Cổn Cổn.”

“Cổn Cổn là mỹ nữ à? Sao ngươi lại muốn chiếm lấy nó làm gì?”

“Nó còn thú vị hơn mỹ nữ nhiều…..cũng không đúng, cảm giác mỹ nữ thú vị hơn…….”

Bình Luận (0)
Comment