Đúng lúc này, có mấy bóng người nhảy lên một hòn đá cách đó không xa.
Thân Thần nhìn sang, đây không phải là ngươi học sinh Trần Tấn của mình sao?
Sao hắn lại chạy đến đây?
Còn hai người bên cạnh chắc là cường giả cấp Nửa Thành của Bạch Quynh hội.
Nhưng dáng vẻ của họ rất chật vật, trên người còn có vết thương, dương như đang chạy trốn thứ gì đó.
Thân Thần nhìn về phía xa, phát hiện thấy mấy con dị thú đang đuổi theo bọn họ.
Đúng lúc này, Thân Thần lại nhìn thấy phía sau họ còn có bóng người.
“Tiểu Bạch, giúp bọn họ một chút.”
Thư Tiểu Bạch lập tức nhảy ra.
Đám người Trần Tấn không thấy rõ ai đang đến, còn tưởng rằng là chó săn của Chính Phủ Thế Giới.
Trần Tấn và hai người học sinh của Thiên Vũ lập tức công kích về phía người đang lao đến.
Hóa Lôi! Thư Tiểu Bạch lập tức né tránh, nhảy sang một tảng đá khác.
Không phải hắn sợ ba người Trần Tấn.
Mà vì nơi này chỉ có thể đứng được ba bốn người.
Nếu như ra tay, thì một là hắn xuống ngâm mình trong bồn tắm dung nham, hai là ba người Trần Tấn xuống ngâm.
“Thư…..Thư tiên sinh?” lúc này Trần Tấn mới nhìn rõ người đến là Thư Tiểu Bạch.
Nhưng mà hắn lại lập tức cảnh giác.
Vì sao Thư Tiểu Bạch lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ hắn là chó săn của Chính Phủ Thế Giới sao?
“Vì sao các ngươi lại ở đây? Những người đằng sau là người của Chính Phủ Thế Giới à?”
“Ngươi không phải là đồng bọn của chúng sao?”
“Ta và sư phụ ngươi đang chơi trò chơi thám hiểm.” Thư Tiểu Bạch giơ tay chỉ về phía Thân Thần.
“Sư phụ?” lúc này Trần Tấn mới nhìn thấy Thân Thần đang đứng ở phía trước.
“Mang theo đứa bé kia đi, mấy người phía sau để ta đối phó.”
“Cẩn thận một chút….họ đều là cường giả cấp Nửa Thành.” Trần Tấn nhắc nhở.
Hóa Lôi! Thư Tiểu Bạch lắc mình một cái, nhanh chóng đến gần một con dị thú, đạp mạnh một cái, con dị thú đã rơi vào trong dung nham.
Sau đó thì con thứ hai, con thứ ba…
Thư Tiểu Bạch đi đến trước mặt tên chó săn của Chính Phủ Thế Giới.
Tốc độ phản ứng của tên chó săn này cực nhanh, tung một quyền đấm về phía Thư Tiểu Bạch.
Thư Tiểu Bạch lập tức dừng lại, lòng bàn tay phóng ra một đạo tia sét bắn vào tảng đá mà tên chó săn đang đứng.
“A…”
Theo một tiếng hét thảm, tên chó săn ngã vào trong dung nham.
Trần Tấn thấy Thư Tiểu Bạch nhẹ nhàng giải quyết hết đám người đuổi theo thì cũng thở dài một hơi.
Đồng thời hắn cũng hơi kinh ngạc, thì ra Thư Tiểu Bạch có thể chất hệ Lôi.
Chẳng trách sư phụ mình lại nể phục Thư Tiểu Bạch như vậy.
Sức chiến đấu mà Thư Tiểu Bạch vừa thể hiện ra xác thực là rất mạnh mẽ.
Mấy người bọn họ mang theo vết thương miễn cưỡng chạy trốn.
Mà Thư Tiểu Bạch lại có thể dễ dàng giải quyết, điều này đã đủ chứng minh thực lực của hắn.
Tất nhiên, một phần cũng là vì năng lực của Thư Tiểu Bạch rất thích hợp chiến đấu ở hoàn cảnh này.
Nếu như hoàn cảnh bình thường, tên chó săn kia không rơi vào trong dung nham thì có lẽ Thư Tiểu Bạch cũng không thể giải quyết hắn dễ dàng như vậy.
Thư Tiểu Bạch chuyển hướng giữa không trung.
Không thể không nói, Hóa Lôi đúng là một ma pháp Thần cấp.
Tính cơ động của Thư Tiểu Bạch được tăng mạnh, đặc biết là tính cơ động trên không trung, và những hoàn cảnh ác liệt như này.
Hoàn cảnh nơi đây không chỉ không gây ảnh hưởng đến hắn.
Ngược lại còn là ưu thế của hắn.
Thư Tiểu Bạch rất dễ dàng giải quyết nốt mấy tên chó săn đằng sau.
Mặc dù Thân Thần không phải lần đầu tiên nhìn thấy Thư Tiểu Bạch ra tay.
Nhưng mà dù nhìn bao nhiêu lần thì hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc thán phục.
Trần Tấn và hai người học sinh của Thiên Vũ cũng kinh ngạc thán phục không thôi.
Đám chó săn cấp Nửa Thành này đuổi giết bọn họ sắp đến cùng đường mạt lộ.
Thế mà Thư Tiểu Bạch lại có thể dễ dàng giải quyết hết.
Trần Tấn tự hỏi bản mình, rốt cuộc Thư Tiểu Bạch có đáng giá 500 vạn bạch tinh tệ hay không.
Cuối cùng đưa ra kết luận….không đáng.
Nếu như không có sự trợ giúp của Bạch Quỳnh hội, thì hắn có thể miễn cưỡng chấp nhận cái giá này.
Nhưng sau khi Bạch Quỳnh hội đến trợ giúp, thì giá trị của Thư Tiểu Bạch đã bị giảm đi vài lần.
Tất nhiên, lần này Thư Tiểu Bạch cứu mạng hắn, hắn cũng rất cảm kích Thư Tiểu Bạch.
Nhưng nếu như cho hắn lựa chọn lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Ba người mang theo Ích Hòa nhảy đến trước mặt Thân Thần.
“Trần Tấn, ngươi không sao chứ?”
“Sư phụ, ta không sao.”
“Vì sao ngươi lại ở đây?”
Vẻ mặt Trần Tấn biến đổi mấy lần, cuối cùng mở miệng nói: “Sư phụ, chúng ta gặp phải phiền phức…..phiền phức cực lớn.”
“Chuyện gì?” Thân Thần vẫn rất quan tâm Trần Tấn, vội vàng hỏi.
“Ta mở một bữa tiệc để cảm ơn sự trợ giúp của các cường giả Bạch Quỳnh hội, kết quả là bị đám chó săn của Chính Phủ Thế Giới hạ độc vào trong rượu.”
Vẻ mặt Thân Thần lạnh lùng, âm thầm trách tên học sinh này quá mình không cẩn thận.
“Thương vong nhiều không?”
“Cường giả cấp Một Thành Thiên Vũ tiên sinh đang liều mạng ngăn cản cường giả của đối phương, chúng ta mới có cơ hội trốn ra, còn mấy vị cường giả cấp Nửa Thành khác thì….”
“Thế giờ phòng thủ Hoàn Thành kiểu gì?”
“Chỉ sợ…” Trần Tấn nhìn hai người bên cạnh.
Chỉ bằng hai người họ, rất khó có thể ngăn cản đại quân trăm văn dị thú.
Mà đối phương cũng có không ít cường giả.
Đặc biệt là tên ác ma Trường Không kia.