Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 234 - Chương 235 - Thân Thần Đào Hố (2)

Chương 235 - Thân Thần đào hố (2)
Chương 235 - Thân Thần đào hố (2)

“Tiểu Bạch.” Thân Thần nhìn về phía Thư Tiểu Bạch vừa trở về: “TIểu Bạch, quay về Hoàn Thành, giá cũ, 500 vạn bạch tinh tệ.”

“Không, bây giờ ta muốn 1000 vạn bạch tinh tệ.”

“Ngươi đừng thừa dịp người khác khó khăn mà giở trò.” Thân Thần tức giận nói.

“Đúng thế.” Thư Tiểu Bạch cực kỳ thẳng thắn nói ra: “Dù sao cơ hội này cũng khó gặp.”

“Thư tiên sinh, cảm tạ ngươi đã cứu ta, nhưng mà việc phòng thủ Hoàn Thành thì không cần ngài phải bận tâm.” Trần Tấn cũng tức giận.

Không phải chỉ có chút thực lực à, há miệng to như vậy không sợ nghẹn sao.

Coi như là Cường giả cấp Một Thành cũng không có giá như vậy.

Thân Thần trừng mắt nhìn người học sinh này, lại khuyên nhủ Thư Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, tiền này là tiền túi ta bỏ ra, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để ta phải ra đường ở sao?”

“Nhẫn tâm.” Thư Tiểu Bạch vẫn thẳng thắn.

Ngươi chỉ là một tên đàn ông thối mà còn hỏi ta có nhẫn tâm đành lòng hay không.

Đừng nói là ra đường ở, coi như ngươi bị bán vào nhà thổ thì ta cũng sẽ không đau lòng.

Thân Thần ra hiệu cho Thư Tiểu Bạch đi sang bên cạnh nói chuyện riêng.

“Sao nữa?”

“Tiểu Bạch, con gái của ta rất xinh đẹp, hiện giờ ta đang muốn tìm cho nàng một người nam nhân có thể bảo vệ nàng cả đời.” Thân Thần nhỏ giọng nói ra: “Tên Trần Tấn này năm xưa cũng từng muốn theo đuổi con gái ta, hắn nói đợi nàng trưởng thành sẽ làm bạn gái hắn, khi đó ta đã đuổi đánh hắn mấy con phố.”

“Có ảnh không?”

“Chỉ có ảnh hồi bé thôi, ở trong balo của ta.”

Thư Tiểu Bạch tìm trong balo một lúc, cuối cùng tìm được một tấm ảnh ở trong ví tiền.

Trong tấm ảnh có hai cô bé, lớn thì khoảng 14 15 tuổi, còn nhỏ thì vẫn nằm trong tã lót.

“Là cô bé 14 15 tuổi à?” Thư Tiểu Bạch hỏi.

“Cả hai đều là con gái của ta.”

Thư Tiểu Bạch ghen tỵ đến phát điên, dựa vào cái gì mà tên khốn xấu xí này lại có cô con gái xinh đẹp như vậy chứ.

“Vậy ngươi nói bé gái lớn đúng không.”

“Nói nhảm à, tất nhiên là lớn rồi, đây là ảnh chụp 10 năm trước, hiện giờ nàng còn xinh đẹp hơn.”

“Việc này hơi xấu hổ.” Thư Tiểu Bạch yên lặng nhét tấm ảnh vào ngực mình.

“Giờ ngươi còn muốn thu tiền của ta không?”

“500 vạn bạch tinh tệ, ít hơn 1 xu cũng không được.”

“Chó chết.”

…….

“Trần Tấn, ta mặc kệ ngươi đồng ý hay không, việc này ngươi đừng quan tâm, giao cho ta là được.” Thân Thần đi đến bên cạnh Trần Tấn nói.

“Sư phụ, thế cục của Hoàn Thành bây giờ rất nguy hiểm, ta nghĩ ngài nên đi đi thôi.”

Trần Tấn không muốn liên lụy Thân Thần.

Hôm qua Hoàn Thành còn rất tốt đẹp.

Nhưng mà cục diện Hoàn Thành hôm nay lại cực kỳ ác liệt.

Thành có thể bị công phá bất cứ lúc nào.

Thân Thần và Thư Tiểu Bạch ở lại cũng không có bất cứ ý nghĩa nào.

“Ngươi câm miệng cho ta, cục diện tốt đẹp bị ngươi làm thành ra thế này, hiện giờ còn muốn dạy ta làm việc à?”

Trần Tấn cúi đầu nghe Thân Thần trách mắng.

Đúng thế, nếu không phải vì hắn lơ là sơ suất, thì cục diện Hoàn Thành cũng sẽ không nguy hiểm như vậy.

Cho nên đối với sự trách mắng của Thân Thần, hắn không dám phản bác một câu nào.

“Nếu như ngươi muốn sửa đổi lỗi lầm thì có thể giúp sư phụ của ngươi trả khoản tiền này là được, 1000 vạn bạch tinh tệ thôi.”

“Là 500 vạn.” Thân Thần trừng mắt nhìn Thư Tiểu Bạch: “Ngươi còn cố tình nâng giá nữa thì chuyện kia đừng hòng thành công.”

“Nếu như thật sự có thể thủ được Hoàn Thành, số tiền này ta sẽ bỏ ra.”

Trần Tấn thở dài, cuối cùng vẫn cắn răng chấp nhận giá tiền này.

Không phải hắn cảm thấy Thư Tiểu Bạch có khả năng hóa giải nguy cơ.

Chủ yếu là vì sư phụ mình đã giúp mình nhiều lần.

Mình lại biết điều cũng không thể làm mất mặt của sư phụ được.

Tất nhiên, hắn nói chuyện cũng có nghệ thuật.

Nếu như thủ được Hoàn Thành thì mới bỏ tiền.

Hoàn Thành có thể thủ được sao?

Đáp án đã rõ ràng.

Trần Tấn vắt óc cũng không nghĩ ra, làm cách nào mới có thể thủ được Hoàn Thành.

Thôi được rồi, coi như liều một phen vậy.

Nếu như thực sự không thành công, vậy thì để cho mình và Hoàn Thành cùng bị hủy diệt đi.

Thư Tiểu Bạch khoác tay lên vai Ích Hòa: “Tiểu tử, muốn trở về cùng ta không, ta cho ngươi ăn ngon uống say, vinh hoa phú quý, muốn cái gì có cái đó.”

“Ta không muốn.” Ích Hòa ôm Cổn Cổn trong ngực, từ chối ngay lập tức.

“Ngươi không muốn?” Thư Tiểu Bạch nheo mắt nhìn: “Ngươi có biết ta vừa giết vài người không?”

“Ta chỉ là trẻ con, ngươi muốn bắt nạt trẻ con à?”

“Ngươi cũng đã biết mình là trẻ con, không quyền không thế, lại không có thể lực, nếu như ta giết ngươi, ai sẽ ra mặt cho ngươi? Cho nên biết điều thì đi về với ta, bằng không thì ta sẽ vứt ngươi ở nơi hoang dã, đến khi đó ngươi cũng không giữ được Cổn Cổn.”

Bình Luận (0)
Comment