“Ta…ta đi với ngươi, nhưng mà ngươi không được tổn thương Cổn Cổn.”
“Ta rất thích những động vật nhỏ, sao ta có thể tổn thương Cổn Cổn được chứ.” Thư Tiểu Bạch đưa tay trêu đùa Cổn Cổn.
Cổn Cổn vừa thấy ngón tay của Thư Tiểu Bạch, lập tức há miệng cắn.
“A…ta muốn giết nó!”
Trần Tấn nhìn về phía Thư Tiểu Bạch.
“Sư phụ, kẻ này thực sự đáng giá tin tưởng sao?”
Giờ phút này Trần Tấn chỉ cảm thấy tương lai mờ mịt.
“AH…. Người này đúng là hơi ngu xuẩn một chút, nhưng mà thực lực thì không cần phải bàn, ngươi cũng vừa thấy rồi đấy, hắn có thế nhẹ nhàng giải quyết mấy cường giả cấp Nửa Thành.”
Trần Tấn không nói gì, hắn giải quyết cường giả cấp Nửa Thành như thế nào, chẳng lẽ ngươi không hiểu?
Nếu như không có lợi thế về hoàn cảnh, hắn có thể thắng dễ dạng như vậy sao?
Thôi được rồi, Hoàn Thành đang nguy trong sớm tối, thêm một người thì thêm một phần sức mạnh vậy.
Người cũng chết, tài sản nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì.
…….
Thư Tiểu Bạch lấy một con Hôi Ban Kiêu ở trên mặt xuống, quay sang nhìn Ích Hòa.
“Ta chỉ bảo ngươi đem Cổn Cổn về thôi, ngươi mang tất cả chúng về làm gì?”
“Ngươi có nhận ra con nào là Cổn Cổn không?”
“Không nhận ra.”
“Cho nên ta cũng không nhận ra.”
Ích Hòa đắc ý nói, giống như vừa đạt được thắng lợi vậy.
Chỉ có mình hắn mới có thể phân biệt được con nào là Cổn Cổn mà thôi.
Thư Tiểu Bạch nhìn Ích Hòa đầy khinh bỉ, biện pháp ngây thơ như vậy cũng nghĩ ra được.
Quả nhiên chỉ là một thằng nhóc.
Thư Tiểu Bạch không thèm để ý đến Ích Hòa.
Sau khi trở về Hoàn Thành, Thư Tiểu Bạch còn tưởng phải đại chiến ngay lập tức.
Nhưng mà thời gian 3 ngày, số lượng dị thú ở ngoài tăng lên.
Nhưng chúng không có dấu hiệu muốn công thành.
Hằng ngày, Trần Tấn vẫn sai người hầu hạ Thư Tiểu Bạch ăn ngon uống say.
Nhưng mà hắn chưa từng đến gặp Thư Tiểu Bạch.
Tất nhiên, một là vì hắn không thích Thư Tiểu Bạch lắm.
Hai là Hoàn Thành có rất nhiêu công việc cần hắn xử lý.
Mặc dù ba ngày này dị thú chưa từng công thành.
Nhưng mà số lượng của chúng càng ngày càng nhiều.
Mọi người đều hiểu, một khi dị thú bắt đầu công thành, thì tất cả người và vật ở trong thanh đều khó thoát khỏi tai kiếp này.
“Lũng huynh, Việt huynh, hiện giờ Hoàn Thành đã khó giữ được, nếu như hai vị muốn đi thì xin cứ tự nhiên, nếu như ở lại đây thì sẽ cửu tử nhất sinh.
Lũng Anh và Việt Sơn là hai học sinh của Thiên Vũ.
Cái chết của Thiên Vũ, là một đả kích rất nặng với họ.
Mặc dù bọn họ là thầy trò, nhưng lại không khác gì cha con.
Nếu không thì Thiên Vũ cũng sẽ không liều mạng ngăn cản Trường Không để bảo vệ cho hai người họ chạy trốn.
“Trần Tấn, ngươi đứng có lải nhải nữa, đi hay ở hai anh em chúng ta tự biết, không cần ngươi phải lắm mồm.” Lũng Anh vỗ bàn một cái rồi quát lên.
“Thù này không thể không báo.” Sắc mặt Việt Sơn cũng lạnh lùng.
Những truyền nhân của Ngũ Cảnh như họ, tuy người không nhiều, nhưng không ai là kẻ thăm sống sợ chết.
“Nhưng mà số lượng dị thú ngoài thành đã lên đến con số 300 vạn rồi.”
Theo Trần Tấn thì thần tiên cũng không cứu nổi Hoàn Thành.
“Biết rồi biết rồi…”
Đúng lúc này, trợ lý của Trần Tấn vội vàng chạy vào.
“Tiên sinh, trong bầy dị thú xuất hiện vài con dị thú khổng lồ.”
Trần Tấn mặt đen lại: “Không phải chỉ vài con dị thú khổng lồ thôi à?”
Nợ nhiều không lo, hắn không quan tâm có thêm vài con dị thú khổng lồ hay không.
“Nhưng mà…nhưng mà…”
“Nói đi, nhưng mà cái gì?”
“Mấy con dị thú đó phải cao hơn 100m.”
Ba người Trần Tấn, Lũng Anh và Việt Sơn đều ngây ra.
Trần Tấn như sắp điên rồi: “Sao có thể như thế được? chưa từng xuất hiện dị thú nào to như thế, dị thú to nhất từng được ghi chép cũng chỉ hơn 10m mà thôi.”
Giờ phút này trợ lý cũng không biết nói gì.
Ba người Trần Tấn quyết định đi lên tường thành nhìn xem.
Nhưng khi họ đi đến trên tường thành thì cũng ngây dại.
Trận doanh dị thú ở đối diện, xuất hiện 5 bóng dáng khủng bố vô song.
Hình thể to lớn khiến cho người ta giận sôi.
Hoàn toàn vượt qua lẽ thường.
“Đây….rốt cuộc thì đây là cái gì? Chúng nó thật sự là dị thú sao?” Giờ phút này Trần Tấn cũng chẳng biêt nói gì.
Loại quái vật khổng lồ này, dù đứng nhìn từ xa cũng đã làm cho người khác không có dũng khí để đối mặt với nó rồi.
Tường thành 15m ở trước mặt chúng thì tính là gì? Hàng rào cũng không bằng.
Thậm thí đối phương chẳng thèm nhảy, trực tiếp bước qua cũng được.
Tất nhiên, khả năng cao hơn là tường thành sẽ bị chúng đạp cho tan nát.
Mà năm con dị thú khổng lồ này giống như hàng không mẫu hạm vậy, có số lượng lớn dị thú đang leo lên người của chúng, giống như là xe đưa đón.
Mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm.
Đây là âm thanh phát ra khi 5 con dị thú khổng lồ di chuyển.
Mà bây giờ, trận chiến tranh quyết định vận mệnh của Hoàn Thành, bắt đầu!
…….