Từ xưa đến này thì nhân loại đã không thích bóng tối.
Đã từng có lúc nhân loại cho rằng mình đã chiến thắng được bóng tối.
Nhưng mà đến khi dị thú xuất hiện trong lịch sử của nhân loại.
Thì nhân loại lại một lần nữa e sợ bóng tối.
Khi đám dị thú này bắt đầu phát động tấn công.
Toàn bộ Hoàn Thành cảm thấy tuyệt vọng, mà không phải hoảng sợ.
Trần Tấn đứng trên tường thành liều mạng hét lên: “Nã pháp! Nã pháo! Nã pháo….”
Rầm rầm rầm----
Đại pháo Lam Tinh bắn vào trên người dị thú khổng lồ, nhưng không tạo thành chút tổn thương nào cho chúng, cũng không ngăn cản được bước chân của chúng.
Dị thú khổng lồ di chuyển rất thong thả.
Tuy nhiên lại không có bất cứ biện pháp nào để ngăn cản nó.
“Lũng Anh, Việt Sơn, các ngươi có biện pháp ngăn cản nó không?” Trần Tấn nghiêng đầu sang bên cạnh, dùng âm thanh khàn khàn hỏi.
Sắc mặt Lũng Anh và Việt Sơn lạnh lùng.
“Ta đi thử xem.” Lũng Anh nói.
Một mạch Ngũ Cảnh của họ tu luyện là sát chiêu đơn thể(1 mục tiêu), có lực sát thương kinh người với một cá thể.
Còn kỹ năng quần công thì một cái cũng không có.
Cho dù là sư phụ Thiên Vũ của họ đã đến đến cấp Một Thành.
Nhưng tính sát thương quần thể, và lực phá hoại rộng thì cũng rất có hạn.
Lũng Anh nhảy xuống tường thành, vừa chạy vừa tụ lực vào hai tay.
Những dị thú ở dọc đường, tất cả đều bị thân thể của hắn đâm nát.
Dù sao hắn cũng là cường giả cấp Nửa Thành, hắn đã tu luyện thân thể đến trình độ kinh khủng.
Tốc độ của Lũng Anh càng ngày càng nhanh, thân hình vọt lên khỏi mặt đất, vung ra hai quả đấm.
Nhất cảnh: Đại Phá Diệt!
Hai quả đấm của Lũng Anh đánh vào trên bàn chân của dị thú khổng lồ.
Bàn chân của dị thú bị nổ ra một lỗ to.
Nhưng con dị thú khổng lồ này vẫn không có ý định dừng lại, vẫn tiếp tục bước tiếp về phía tòa thành.
Dường như vết thương trên chân này không phải của nó vậy.
Lũng Anh thở hổn hển, muốn tiếp tục.
Hắn cần phải tụ lực lần nữa.
Nhưng mà ngay lúc này, rất nhiều dị thú đã xông đến.
Hiển nhiên là muốn ngăn cản hắn công kích con dị thú khổng lồ.
Nếu nhưu cho Lũng Anh thêm vài cơ hội nữa, thì có lẽ hắn có thể ngăn cản được con dị thú khổng lồ này.
Nhưng mà đám dị thú lại không cho hắn cơ hội này.
“Ta đi giúp Lũng Anh.” Việt Sơn nhìn thấy thế cũng sốt ruột.
Nhưng mà đúng lúc này, Trần Tấn lại nhìn thấy mấy tên chó săn của Chính Phủ Thế Giới cũng đã tiến vào chiến trường.
“Mau gọi Lũng Anh quay lại! Nhanh lên!”
Bây giờ chỉ có dị thú bình thường bao vây Lũng Anh.
Một khi bị những tên chó săn bao vây thì Lũng Anh khó có thể thoát.
Việt Sơn cũng đã phát hiện ra đám chó săn này, hắn nhảy xuống tường thành.
Lao về phía Lũng Anh.
“Lũng Anh, đi mau! Đám chó săn đang chạy đến rồi.”
Lũng Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía con dị thú khổng lồ, trên mặt tràn đầy vẻ không cam tâm.
“Đi thôi!” Việt Sơn tóm lấy Lũng Anh.
Lúc này Lũng Anh mới thu hồi lại tầm mắt, không cam lòng chạy về phía tường thành.
Trần Tấn nhìn dị thú khổng lồ, chúng chỉ còn cách Hoàn Thành khoảng 3km nữa thôi.
Loại cảm giác áp bách đập thẳng vào mặt này khiến cho những người ở trên tường thành ngừng thở.
“Để cho tất cả mọi người ở trong thành cầm vũ khí lên đi.” Sắc mặt Trần Tấn lạnh lùng.
Hắn đã từng hăng hái đến chừng nào.
Nắm giữ toàn bộ Hoàn Thành, hắn cảm thấy nơi này là một điểm nổi bật trong sự nghiệp của hắn.
Nhưng mà bây giờ, ngay cả việc bảo vệ nơi này hắn cũng làm không được.
Những binh lính trên tường thành cũng chìm vào tuyệt vọng, có người còn đang yên lặng khóc nức nở.
……
“Tiểu Bạch… Thư Tiểu Bạch!”
Âm thanh của Thân Thần truyền đến.
Khi Thân Thần xông vào trụ sở của Thư Tiểu Bạch thì thấy mặt mũi Thư Tiểu Bạch đầy vết cào.
Đồng thời Thư Tiểu Bạch còn đang dùng tay bóp lấy mặt của Ích Hòa.
Tay còn lại thì đang nắm Cổn Cổn.
Cổn Cổn và Ích Hòa đều đang cố gắng cào mặt Thư Tiểu Bạch.
“Ông nội nhà ngươi!” Thân Thần lao vào đạp cho Thư Tiểu Bạch một cái: “Ngươi có biết trên tường thành đã sắp không chịu được nữa rồi hay không, mà ngươi còn ở chỗ này trêu chọc trẻ con nữa.”
“Sao thế? Hôm nay dị thú công thành rồi à?” Thư Tiểu Bạch kinh ngạc hỏi.
“Ngươi không nghe thấy tiếng pháo à?”
Thư Tiểu Bạch nhìn đám Hôi Ban Kiêu ở đầy sân.
Đám Hôi Ban Kiêu này quá ồn áo náo loạn.
Cũng vì nguyên nhân này nên Thư Tiểu Bạch mới đánh nhau với bọn chúng.
“Cũng không có việc gì, mặt trời xuống núi cũng chưa được bao lâu, coi như đám dị thú có đông như nào đi nữa thì cũng không có khả năng tiếp cận tường thành trong thời gian ngắn như vậy.”
“Ngươi thì biết cái gì, nhanh lên!” Thân Thần lòng như lửa đốt kêu lên.
Thư Tiểu Bạch và Thân Thần chạy lên trên tường thành, khi nhìn thấy mấy con quái vật khổng lồ chỉ cách tường thành khoảng 1000 mét thì lập tức kêu lên.
“Mả mẹ nó, đây là cái gì?”