Thân Thần đảo mắt nhìn xung quanh, lập tức thấy được Trần Tấn đang đứng đờ đẫn nhìn ra ngoài thành.
Thân Thần giận không có chỗ phát tiết.
Chạy lên đạp cho Trần Tấn ngã lăn ra đất.
“Sư..sư phụ….sao ngài lại đến đây?”
“Vì sao ngươi không cho ta biết chiến sự đã bắt đầu? vì sao không thông báo cho Thư Tiểu Bạch?”
Trần Tấn nhìn Thư Tiểu Bạch ở sau lưng Thân Thần, sau đó quay sang nhìn Thân Thần: “Sư phụ, có cần thiết không, dù sao….cũng đã không cứu nổi rồi.”
Lần này trên mặt Thân Thần lộ ra về chán ghét.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn Trần Tấn với ánh mắt này.
Trước kia, khi hắn đối mặt với các loại tuyệt cảnh cũng chưa từng lùi bước.
Cho dù hai tay hắn bị chém rơi, thì hắn cũng chưa từng từ bỏ….được rồi, khi đó đúng là có chút ý định từ bỏ.
Đúng lúc này, một con dị thú biết bay lao đến.
Thân Thần liền cho con dị thú này một phát Thần Phong cước, con dị thú lập tức bị đá nổ.
“Ta không có người đệ tử như ngươi.” Thân Thần quay sang nhìn Thư Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi thấy thế nào?”
“Ngươi sẽ không quỵt nợ chứ?” Thư Tiểu Bạch hỏi.
“Không bao giờ.”
“Nếu như ngươi quỵt nợ, thì đừng trách ta cướp đoạt dân nữ trắng trợn.”
“Đừng nói mấy lời này nữa, giải quyết tình huống trước mắt đi.” Thân Thần nói.
“Được rồi.” Thư Tiểu Bạch cực kỳ nhiệt tình, bắt đầu giãn gân cốt.
Vẻ mặt Trần Tấn chết lặng nhìn xem Thân Thần và Thư Tiểu Bạch.
Hai người Lũng Anh và Việt Sơn cũng như vậy.
Không phải bọn họ chưa từng cố gắng.
Chính vì họ đã cố gắng, cho nên mới càng thêm tuyệt vọng.
Thân Thần đứng bên cạnh Thư Tiểu Bạch chỉ ra phía ngoài thành: “Phải lập tức giải quyết mấy tên to xác này trước, tuyệt đối không để cho chúng đến gần tường thành. Còn nữa, ngươi thấy mấy tên chó săn kia không? Tên kia, tên kia và cả tên kia nữa, đều là cường giả cấp Nửa Thành, bọn họ cũng là mối uy hiếp lớn, ngươi cần phải giải quyết chúng trong thời gian ngắn nhất có thể. Còn một điểm quan trọng nhất là không nên để cho đại quân dị thú tiến vào phạm 1000m ngoài thành.”
“Hơi khó đấy.” Thư Tiểu Bạch nói ra.
Mấy con dị thú khổng lồ kia thì là tấm bia sống rồi.
Giết chết chúng không có chút độ khó nào.
Nhưng mà bảo hắn giết chết mấy cường giả cấp Nửa Thành phân tán ở nhiều nơi trên chiến trường thì hơi khó.
Bọn chúng cũng không ngu đến mức đứng im đó chờ hắn đến giết.
“Thời gian ngắn mà ngươi nói là bao lâu?”
“Ngươi cảm thấy thời gian ngắn là bao lâu.” Thân Thần nói.
“Sư phụ…” Trần Tấn muốn nhắc nhở Thân Thần một chút, cường giả cấp Nửa Thành là cái gì.
“Im miệng đi, bây giờ ta sẽ chỉ huy phòng thủ.” Thân Thần lạnh giọng nói, Trần Tấn còn muốn phản bác lại hai câu, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Thân Thần thì hắn lựa chọn ngậm miệng.
Thân Thần quay đầu nhìn về phía Thư Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, hạnh phúc của con gái ta….”
“Ngươi cũng im miệng, đừng lập flag cho ta trước khi chiến đấu.”
Lúc này, dường như cảm xúc của Lũng Anh và Việt Sơn cũng được Thân Thần cổ vũ, lập tức đi đến bên cạnh Thư Tiểu Bạch rồi hỏi: “Cần chúng ta giúp gì hay không?”
“Không cần, các ngươi ở lại trên tường thành phòng ngừa cá lọt lưới.” Thân Thần nói ra.
Lũng Anh và Việt Sơn nhìn về phía Trần Tấn, Trần Tấn gật đầu, biểu thị nên nghe lời Thân Thần.
“Tiểu Bạch, ra tay đi.”
Đột nhiên, Thư Tiểu Bạch nhảy xuống tường thành.
Hắn cũng chạy như điên trên mặt đất giống như Lũng Anh lúc trước.
Lũng Anh hơi cau mày.
Hắn hơi nghi ngờ biện pháp này, lúc trước hắn đã chứng minh rằng biện pháp này không dùng được.
Mà sau một lần thì đám chó săn kia đã có sự đề phòng.
Thư Tiểu Bạch cũng đâm nát hết những dị thú cản đường giống như lần trước.
Lúc này, hai tên chó săn cấp Nửa Thành đánh về phía Thư Tiểu Bạch.
Thư Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hai tên chó săn này.
Đại Hải Vô Lượng! Thư Tiểu Bạch lập tức đánh ra hai chưởng.
Trong chớp mắt, hai tên chó săn cấp Nửa Thành bị Thư Tiểu Bạch đập nát đầu.
Ba người Trần Tấn, Lũng Anh và Việt Sơn ở trên tường thành ngẩn ngơ.
Hai tên chó săn vừa rồi là cường giả cấp Nửa Thành à?
Vì sao bị giết giống như trò đùa vậy?
Là vì bị đánh bất ngờ sao?
Chắc là vậy rồi.
Dù sao Thư Tiểu Bạch cũng có thể chất hệ Lôi, tốc độ chính là ưu điểm của hắn.
Hoặc là hai tên chó săn kia không phải là cường giả cấp Nửa Thành.
Bằng không thì không thể nào giải thích được vì sao bọn chúng lại chết như một trò đùa như thế.
Thư Tiểu Bạch chạy thẳng một đường không bị cản trở.
Ừm, đúng là không bị cản trở.
Hai tên chó săn cấp Nửa Thành không tính là cản trở.
Cả 1 giây đồng hồ chúng cũng không cản được.
Thư Tiểu Bạch đã chạy đến dưới chân của dị thú khổng lồ.
Nhưng mà để cho mọi người không ngờ là, Thư Tiểu Bạch không công kích chân của con dị thú khổng lồ, mà trực tiếp nhảy lên.
“Vì sao hắn không công kích chân? Chỉ cần cắt đứt một chân của con dị thú khổng lồ thì sẽ khiến cho di chuyển khó khăn hơn nhiều.” Lũng Anh phàn nàn.
Hơn nữa chân con dị thú đó cũng đã bị hắn làm tổn thương rồi.
Cơ hội tốt như vậy mà Thư Tiểu Bạch cũng không nắm được