Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 239 - Chương 240 - Trường Không Xuất Hiện

Chương 240 - Trường Không xuất hiện
Chương 240 - Trường Không xuất hiện

Thư Tiểu Bạch đứng bên cạnh thi thể dị thú khổng lồ nhìn đám chó săn đang bao vây mình.

“A!!!!” đột nhiên Thư Tiểu Bạch gầm to một tiếng.

Tiếng gầm này giống như một chiếc chùy lớn nện thẳng vào đại nào và màng nhĩ của đám chó săn.

Đám chó săn lập tức ngã nhào xuống đất.

Miệng mũi tai của bọn họ đều chảy máu.

Đám dị thú ở xung quanh cũng hoa mày chóng mặt, không tìm thấy đông tây nam bắc.

Chiêu Long Hống này dùng rất tốt.

Trừ việc hỏng cuống họng ra thì không có tác dụng phụ nào.

Nhưng mà mình sử dụng vẫn không so được với Đại Đầu.

Khụ khụ-----

Mà lúc này, trên tường thành lại chìm vào yên tĩnh.

Chỉ rống một tiếng mà có hiệu quả như vậy sao?

Một tiếng rống của Thư Tiểu Bạch khiến cho 7 8 cường giả cấp Nửa Thành lăn ra chết.

Đừng nói là Lũng Anh, Trần Tấn và Việt Sơn, kể cả Thân Thần cũng không tin nổi chuyện này.

Thân Thần nhìn về phía Trần Tấn: “500 vạn bạch tinh tệ, đáng giá không?”

Trần Tấn hết sức xấu hổ, nếu như chỉ tính đẳng cấp thì coi như cường giả cấp Một Thành cũng không có giá này.

Nhưng nếu nói đến chiến tích này, thì 500 vạn vẫn còn quá ít.

Đầu của cường giả cấp Nửa Thành ở chợ đen phải có giá hơn 200 vạn.

Mà Thư Tiểu Bạch vừa mới giết bao nhiêu cường giả cấp Nửa Thành?

Ít nhất cũng phải 10 người cái, gầm một tiếng là đã hồi vốn rồi.

Giờ phút này Trần Tấn hết sức kích động: “Chuẩn….”

“Nếu như dị thú đi vào ranh giới thì lập tức nã pháo, nếu chúng không đi qua thì không cần làm gì cả.” Thân Thần nói trước một bước.

“Nhưng mà …..”

“Hử?” Thân Thần trừng mắt nhìn Trần Tấn.

Đúng lúc này, Thư Tiểu Bạch đang ở trên chiến trường giang hai tay ra.

Rất nhiều Thạch Cự Nhân chui từ dưới đất lên.

Thạch Cự Nhân kéo dài toàn bộ chiến tuyến, ngăn cản ở 300m trước tường thành.

Số lượng Thạch Cự Nhân phải vài trăm, mà mỗi một Thạch Cự Nhân còn cao gấp đôi tường thành.

Thân thể khổng lồ đứng ở nơi đó, khiến cho người ta có một cảm giác an toàn chưa từng có.

Tất cả mọi người trên tường thành lại tắt tiếng.

Biểu tình của mọi người đều ngơ ngác.

Cmn đây là cái đồ chơi gì?

Đây là hệ thống lực lượng nào?

Hoàn toàn không hiểu nổi.

Hay là đây là thể chất đặc thù sao?

Dù sao cũng có một ít thể chất đặc thù rất đặc biệt.

Nhưng mà đại quân Thạch Cự Nhân này vẫn khiến cho mọi người không thể tin nổi.

Hình ảnh này quá ảo diệu.

Cũng chỉ có Thân Thần mới có thể bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt này.

Dù sao Thân Thần cũng đã từng thấy Sơn Lĩnh cự nhân, so với nó thì đám Thạch Cự Nhân này chỉ giống như đám trẻ con mà thôi.

Phòng tuyến mà đại quân Thạch Cự Nhân tạo ra giống như cối xay thịt vậy.

Tất cả dị thú phóng đến gần chúng đều bị chúng đấm nổ.

Tất nhiên là Thạch Cự Nhân không thể bịt kín toàn bộ, luôn có một ít cá lọt lưới.

Nhưng chút cá lọt lưới này còn chẳng cần phải dùng pháo cũng có thể giết chết dễ dàng.

“Mẹ nó! 5000 vạn(50 triệu) cũng đáng giá.” Trần Tấn mắng một câu.

Mình đúng là tên ngu xuẩn.

Lúc trước sư phụ đã giới thiệu Thư Tiểu Bạch cho mình, thế mà mình lại không coi ra gì.

Nếu như Trần Tấn biết tiêu 50 triệu bạch tinh tệ, không, tiêu 500 triệu mà có thể giải quyết nguy cơ của Hoàn Thành, thì hắn sẽ lập tức dẫn Thư Tiểu Bạch đi kho tiền lấy tiền rồi.

Có vài Thạch Cự Nhân bị những con dị thú loại lớn làm cho sụp đổ.

Nhưng cứ một Thạch Cự Nhân ngã xuống thì Thư Tiểu Bạch lập tức triệu hồi ra một con bù vào.

Xem ngươi giết nhanh hay là ta bù nhanh.

Toàn bộ người trên tường thành đứng nhìn trận biểu diễn của Thư Tiểu Bạch.

Bỗng nhiên, một con dị thú dùng tốc độ kinh người lao về phía Thư Tiểu Bạch.

Thư Tiểu Bạch tiện tay vỗ một cái, con dị thú này lập tức ngã xuống.

Nhưng mà ngay sau đó, một bóng dáng đỏ như máu bỗng nhiên chui ra từ thi thể của con dị thú này.

“Thư tiên sinh! Cẩn thẩn…” Trần Tấn, Lũng Anh và Việt Sơn đều sợ hãi kêu lên.

Bọn họ đã có ấn tượng khó phai với bóng dáng màu đỏ như máu này.

Thư Tiểu Bạch không biết đây là cái đồ chơi gì, nên lập tức sử dụng Kim Chung Tráo.

Bóng đỏ lập tức bị ngăn lại bên ngoài Kim Chung Tráo.

Lúc này bóng đỏ vặn vẹo một lúc, rồi biến thành hình dáng của một ông lão.

Hai mắt của Lũng Anh và Việt Sơn đỏ thẫm.

Thân Thần thì lộ ra vẻ nghi ngờ.

Ông lão này không phải là viện quân của Bạch Quỳnh hội sao?

Vì sao lại ở chung với đám dị thú này?

Trần Tấn liền kể lại chuyện xảy ra cho Thân Thần nghe.

Thân Thần cau mày, nếu thế thì tên Trường Không này rất mạnh.

Thậm chí có khả năng uy hiếp Thư Tiểu Bạch.

“Hai người các ngươi lập tức đi báo cho Thư Tiểu Bạch rằng đừng cho Trường Không thu hoạch được máu của hắn, nếu không thì tất cả sẽ xong đời.”

Tuy Lũng Anh và Việt Sơn rất sốt ruột báo thù, nhưng họ cũng biết tầm quan trọng của Thư Tiểu Bạch.

Một khi để Trường Không chiếm được năng lực của Thư Tiểu Bạch thì tất cả sẽ xong đời.

Bình Luận (0)
Comment