“Tất cả mọi người và cả dị thú lập tức rút lui ra khỏi thành phố Tùng Sơn đi, nhất định phải nhanh chóng ra khỏi nơi này.” Thái độ của An Nham rất kiên quyết.
An Nham muốn nhanh chóng chạy ra ngoài, hắn không muốn ở lại địa phương không an toàn này.
Không lâu sau, mọi người đã tập trung xong, ngoại trừ vài người còn đang khống chế dị thú rút lui ra thì đã đến hết.
Nhưng khi bọn họ đi đến ranh giới của thành phố Tùng Sơn thì phát hiện, một ma pháp trận cao hơn 100m đã chặn đường đi của bọn họ.
“Đây….”
Một con dị thú cách đó không xa trực tiếp xông lên.
Nhưng khi nó vừa tiếp xúc với ma pháp trận, con dị thú này còn không kịp kêu lên mà đã hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Sắc mặt An Nham lại thay đổi.
Hắn gọi vài con dị thú lên thử vài lần nữa, tất cả vẫn như vậy.
“Ngươi, ngươi đi thử xem.” An Nham chỉ vào một tên thủ hạ cấp Nửa Thành nói.
Tên thủ hạ này rất không tình nguyện, nhưng mà hắn không thể nào phản kháng mệnh lệnh của An Nham được, chỉ có thể nơm nớp lo sợ đi đến trước ma pháp trận.
Hắn tập trung tất cả sức mạnh của mình vào cánh tay, vươn tay ra định chạm vào ma pháp trận.
Nhưng khi cánh tay hắn chưa kịp tiếp xúc với ma pháp trận, thì ma pháp trận bỗng nhiên như bị hấp dẫn bởi thứ gì đó.
Đột nhiên phóng ra một tia chớp vào người của vị cường giả cấp Nửa Thành.
Ngươi lại ngã xuống bên chân của An Nham.
An Nham cúi xuống nhìn, chỉ còn lại một ít máu thịt lộn xộn.
“An Nham tiên sinh, trên này có một loại cơ chế phán đoán nào đó, người có sức mạnh càng lớn thì nó sẽ tiến hành công kích càng mạnh mẽ.”
“Chúng ta nhiều người, có thể phân tán loại năng lượng này ra không?”
“Chỉ sợ không được, mặt tường năng lượng này bao quanh cả thành phố Tùng Sơn, nếu như muốn phân tán năng lượng của nó, thì ít nhất phải cần hơn 1000 cường giả cấp Nửa Thành đồng thời tiếp xúc mới mặt tường năng lượng này.”
“Vậy bay qua thì sao?”
Oanh----
Đúng lúc này, một con dị thú biết bay bị nướng chín rơi xuống bên cạch An Nham.
An Nham nắm chặt nắm đấm: “Có thể phá hủy mặt tường này không?”
“Không thể nào phá được, năng lượng trên mặt tường này là một loại năng lượng mà không ai biết, hiện giờ không có cách nào xác định cơ chế vận hạnh của loại năng lượng này, chỉ biết nó có thể phóng ra dòng điện mạnh để tạo thành thương tổn cho các vật thể thực chất mà thôi.”
“Tìm tên đó! Nhất định phải tìm ra hắn! bằng không thì tất cả chúng ta sẽ phải chết hết!!”
Cuối cùng thì An Nham cũng làm ra một quyết định chính xác, sau khi đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Ngay tại thời điểm mà An Nham quyết đoán, trên bầu trời lại xuất hiện thêm 6 cái ma pháp trận.
6 cái ma pháp trận này có 3 cái màu vàng kim, 3 cái màu đỏ, bày ra ở 3 hướng khác nhau.
Một cái ma pháp trận màu đỏ và 1 cái ma pháp trận màu vàng kim chồng lên nhau.
6 cái ma pháp này xuất hiện ở độ cao mấy vạn mét, mỗi cái ma pháp trận có đường kinh khoảng hơn 10 km.
Khi 6 cái ma pháp trận này xuất hiện thì người ở thành phố Tùng Sơn lại càng thêm lo lắng.
Bọn họ không biết khi nào tai họa này sẽ giáng xuống.
An Nham thì không thể hiểu nổi, rõ ràng hắn đã nắm được Thân Thần trong tay.
Vì sao Thư Tiểu Bạch lại có thể cứu được Thân Thần nhanh như vậy, hơn nữa còn ung dung phát động phản kích với bọn họ và toàn bộ thành phố Tùng Sơn.
……
“Tìm thấy sư phụ của ta chưa?” sắc mặt Trần Tấn rất nghiêm túc.
Lũng Anh lắc đầu: “Chưa thấy.”
“Tiên sinh, lúc trước có người phát hiện có một chiếc máy bay xuất hiện trên bầu trời Hoàn Thành, sau đó lại rời đi luôn, bay về phía của thành phố Tùng Sơn.” Trợ lý của Trần Tấn nói ra.
Sắc mặt Trần Tấn cực kỳ ngưng trọng, trong lòng hắn cũng đã có suy đoán.
“Thế còn Thư tiên sinh thì sao? Có ai nhìn thấy không?”
“Không.”
“Chẳng lẽ Thư tiên sinh và sư phụ của ta đều bị người của Chính Phủ Thế Giới bắt cóc à?” Trần Tấn nói ra nghi vấn của mình.
Lũng Anh và Việt Sơn trợn trắng mắt nhìn Trần Tấn.
Người của Chính Phủ Thế Giới lợi hại như vậy, thì Hoàn Thành còn có thể tồn tại sao?
Chỉ cần vài phút đã có thể đưa toàn bộ người của Hoàn Thành đi đầu thai rồi.
Đúng lúc này, một người lao vào phòng.
“Chuyện gì? Vội vàng như thế làm gì?”
“Tiên sinh…ngoài kia….ngoài kia…”
“Ngoài kia làm sao?”
“Bầu trời bên ngoài…”
Tất cả mọi người đều không hiểu người này đang muốn biểu đạt cái gì, cho nên đành phải tự mình đi ra ngoài.
Chẳng qua, khi bọn họ nhìn về phía chân trời.
Bọn họ thấy được ‘hải thị thận lâu’, có lẽ cái đó chính là ‘hải thị thận lâu’ rồi.
(hải thị thận lâu= ảo ảnh được phản xạ bởi nước)
Chân trời nơi phương xa, xuất hiện nhiều cái đồ án cực kỳ to lớn, dùng đủ mọi loại tư thế chồng chéo lên nhau, hơn nữa còn đang chậm rãi chuyển động, xoay tròn.
…..