Thời tiết hôm nay của Hoàn Thành rất tốt.
Cho dù cách xa hon 100km vẫn có thể nhìn thấy những đồ án to lớn được vẽ ở cuối chân trời kia.
“Đây…đây là cái gì?”
“Đây là lực lượng của Thư tiên sinh! Ở ngay bầu trời của thành phố Tùng Sơn.”
Tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều ngây dại.
Hình ảnh này đẹp như vần thơ và tranh vẽ vậy.
Đúng vậy, đẹp như vần thơ và tranh vẽ.
Người của thành phố Tùng Sơn và Hoàn Thành nhìn thấy một màn này.
Sẽ có hai cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
Đối với cư dân của Hoàn Thành thì đây là một hình ánh hết sức rung động và mỹ lệ, tràn đầy cảm giác thần bí và không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà đối với đám cho săn của Chính Phủ Thế Giới ở thành phố Tùng Sơn thì trải nghiệm của họ lại cực kỳ kém.
Đây hoàn toàn là một loại tra tấn tâm lý.
Bởi vì bọn họ biết, đây chắc chắn không phải là tin vui từ thượng đế.
Đây chính là tiếng chuông tang được gõ bởi ác ma đến từ địa ngục.
Cuối cùng thì Trần Tấn cũng lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt nói ra: “Chúng ta đi thành phố Tùng Sơn.”
“Cái gì? Trần tiên sinh, ngươi muốn đến thành phố Tùng Sơn làm gì?”
“Ta muốn nhìn cảnh tượng mỹ lệ này ở cự ly gần hơn.”
“Nơi này cách thành phố Tùng Sơn hơn 100km, chúng ta đi bằng gì? Lái xe à?”
“Ta còn một cái máy bay.” Mặt Trần Tấn bỗng nhiên đỏ lên.
“Không phải ngươi đã nói tất cả máy bay của Hoàn Thành đều bị phá hủy rồi sao?”
“Cái này là ta giấu đi, ta định ngồi trên chiếc máy bay này để chạy trốn.”
Trần Tấn rất xấu hổ, dù sao đây cũng là bí mật nhỏ của hắn.
Lũng Anh và Việt Sơn cũng không nói gì.
Sợ hãi cái chết không phải là một chuyện sai trái gì.
Trong mắt bọn họ thì Trần Tấn không đến mức hoàn mỹ không có khuyết điểm.
Nhưng ít nhất cũng đúng quy đúng củ.
Ba người ngồi lên máy bay, bay về phía của thành phố Tùng Sơn.
Càng đến gần thành phố Tùng Sơn thì cảnh tượng đó càng rõ ràng.
Từng cái ma pháp trận to lớn chồng chất lên nhau tầng tầng lớp lớp.
Đột nhiên, Lũng Anh nói ra: “Không thể đi tiếp! ta cảm giác nếu như chúng ta đến gần hơn thì chúng ta sẽ cho phiền phức lớn đấy.”
Trần Tấn do dự một chút, hắn không cảm nhận được khí tức nào cả.
Nhưng mà hắn cũng hiểu một đạo lý.
Cảnh tượng kỳ dị trên bầu trời này.
Tuyệt đối không phải vì Thư Tiểu Bạch nhàn rỗi, chán quá mà làm ra.
Máy bay dừng lại ở nơi cách thành phố Tùng Sơn 30km.
Trải nghiệm xem phim ở nơi này cũng tương đối khá.
Có thế thấy được toàn cảnh của thành phố Tùng Sơn.
Cũng có thể nhìn thấy được mị lực của ma pháp trận.
Mà giờ phút, bên trong thành phố Tùng Sơn đã chìm trong khủng hoảng.
Cho dù là An Nham vẫn luôn bình tĩnh thong dong thì bây giờ hít thở cũng cảm thấy khó khăn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tim thì đập bình bịch.
Ai cũng không biết cái đồ chơi ở trên đỉnh đầu này lúc nào sẽ buông xuống.
Ai cũng không biết, nó sẽ dùng phương thức gì để buông xuống.
“Đã tìm ra chưa? Tìm được hắn chưa?” An Nham thấy hai tên thủ hạ trở về thì lập tức đứng lên hỏi.
Hai người thủ hạ cùi đầu, rồi liên tục lắc đầu.
“Phế vật, tất cả các ngươi đều là đám phế vật.” giờ phút này An Nham đã hơi cuồng loạn.
Lúc này hắn đang phải đối mặt với sinh tử, bình tĩnh thong dong cái sh*t chó.
“Khứu giác của dị thú nhạy cảm như vậy mà cũng không phát hiện ra gì à?”
Mấy tên thủ hạ vẫn lắc đầu, An Nham đặt mông ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mấy cái ma pháp trận to lớn vẫn đang chậm rãi chuyển động.
Dường như đang nói rằng chúng vẫn đang vận chuyển bình thường.
Không được, không thể ngồi im chờ chết được!
An Nham không muốn chết.
Mặc dù hắn đã từng dùng những phương thức tàn khốc quyết định sinh tử của rất nhiều người.
Nhưng mà đó là người khác, khi đến lượt mình thì làm sao có thể bình tĩnh thong dong được.
Đúng lúc này, một người nói ra: “Tiên sinh, chúng ta có thể trốn xuống lòng đất, trong thành phố Tùng Sơn có một ít phòng thí nghiệm ở dưới lòng đất, đều cách mặt đất khoảng 100m, coi như Hoàng Kim Áp Súc nổ thì chúng ta cũng có thể an toàn.”
Hai mắt An Nham tỏa sáng: “Đúng rồi, chúng ta đi trốn thôi, ngươi biết phòng thí nghiệm nào dưới lòng đất không?”
“Công ty Trường Phong có một phòng thí nghiệm ở dưới lòng đất.”
“Mau dẫn đường, mau dẫn đường.”
Mấy người vội vã chạy đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất đó.
Nhưng mà khi đến nơi thì họ phát hiện thang máy đi đến phòng thí nghiệm đã bị khóa lại.
“Làm gì bây giờ?” An Nham càng ngày càng hấp tấp.
“An Nham tiên sinh, các ngươi xuống trước đi, hai người chúng ta sẽ giữ dây thang máy, khi các ngươi xuống an toàn thì chúng ta sẽ nhảy xuống.”
Hai vị cường giả cấp Nửa Thành chủ động nói ra, bây giờ là cơ hội nịnh nọt rất tốt.
“Tốt lắm, hai người các ngươi cũng xuống nhanh lên.”
Giờ phút này An Nham vẫn chưa mất lý trí, hắn biết hiện giờ chỉ có thể dựa vào hai vị cường giả cấp Nửa Thành trước mặt này mà thôi.
Thủ hạ của hắn không chỉ có hai người này, nhưng đã bị hắn phái đi tìm Thư Tiểu Bạch và Thân Thần rồi.
Bên cạnh hắn còn ba người, đều là mưu sĩ của hắn, cũng không có sức chiến đấu giống như hắn.
Sau khi mấy người vào thang máy, hai vị cường giả cấp Nửa Thành chặt đứng một đầu dây rồi giữ chặt, bắt đầu từ từ thả xuống.
Cái phòng thí nghiệm này nằm ở rất sâu dưới lòng đất, hai vị cường giả cấp Nửa Thành này cũng không dám thả quá nhanh.
Sau khi hai người thả xuống được khoảng 60 70m, thì bỗng nhiên có một cỗ lực trùng kích kéo đến.
Mặt tường của thang máy đột nhiên đổ đè về phía bọn họ.
Hai vị cường giả cấp Nửa Thành này không có bất kỳ phòng bị nào.
…….