Thân Thần ngồi dưới một bể nước để tránh ánh nắng.
Hắn là người thoải mái nhất trong thành phố Tùng Sơn này.
Thư Tiểu Bạch thì giơ hai tay lên cao.
Thư Tiểu Bạch đã bảo trì động tác này gần một tiếng rồi.
“Tiểu Bạch, ngươi không mệt à?”
“Có….nhưng mà cũng sắp xong rồi.” Thư Tiểu Bạch nói ra.
Thân Thần lập tức ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Đúng lúc này, ma pháp trận cao nhất bỗng nhiên phát sáng.
Hai cái ma pháp trận màu vàng kim và đỏ đang chồng lên nhau bắt đầu phát động.
Một quả cầu bằng đá chui ra từ trong ma pháp trận màu vàng kim, sau đó lại bay xuyên qua ma pháp trận màu đỏ, quả cầu đá lập tức bị đốt cháy, biến thành một quả cầu lửa.
Tất nhiên, nói là quả cầu đá bởi vì nó tròn mà thôi.
Trên thực tế thì đường kính của nó phải 3 km.
Nó, chính là một viên sao băng.
Mang theo sức mạnh lôi đình vạn quân, rơi xuống thành phố Tùng Sơn.
Khi viên sao băng xuyên qua một ma pháp trận lớn hơn ở phía dưới, thì nó được nguyên tố Phong bám vào.
Vù vù-----
Viên Sao băng lập tức tăng tốc, tiếp tục rơi xuống với một tốc độ kinh khủng.
Thân Thần đứng lên, miệng há to, ngước nhìn hình ảnh trước khi thành phố Tùng Sơn bị hủy diệt.
Hắn cũng giống như những người còn sót lại ở trong thành phố Tùng Sơn.
Há hốc mồm, ngưỡng vọng nhìn lên bầu trời.
Ầm ầm ầm--------------
Ngay sau đó, sự va chạm kinh khủng tạo nên một ánh sáng chói lòa.
Giữa trời đất không còn gì khác ngoài ánh sáng chói lòa này.
Ngay cả âm thanh cũng biến mất.
Lực trùng kích trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ thành phố Tùng Sơn.
Tất cả những kiến trúc trên mặt đất đều tan biến trong khoảnh khắc.
Chỉ còn lại tòa nhà cao chọc trời nơi Thư Tiểu Bạch và Thân Thần đang đứng, sừng sững và cô độc đứng ở đó.
“Tiểu Bạch…..chiêu này tên là gì?”
Lực tàn phá khủng bố này đã khiến cho Thân Thần mất đi năng lực nói chuyện.
Nhưng mà hắn vẫn cố gắng mở miệng hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
“Cùng ngắm mưa sao băng!”
“Ngươi nói là….mưa…mưa sao băng?”
……
Trần Tấn, Lũng Anh và Việt Sơn đều nghẹn họng trân trối nhìn một màn khó có thể tin này.
Một ngôi sao băng! Xuất hiện trên bầu trời thành phố Tùng Sơn.
Sau đó san thành phố Tùng Sơn thành bình địa.
Trên mặt đất Không có bất cứ ai hoặc bất cứ kiến trúc nào có thể đối kháng với loại sức mạnh hủy thiên diệt địa này.
“Cường giả cấp Một Thành đều khủng bố như thế này à?” Trần Tấn hỏi.
Lũng Anh và Việt Sơn và im lặng trong giây lát rồi nói: “Không, chỉ có Thư tiên sinh mới khủng bố như vậy thôi.”
“Đây là một đòn mạnh nhất của Thư tiên sinh sao?”
Thế nhưng đúng lúc này, ba cặp ma pháp trận màu vàng và đỏ đang chồng chất lên nhau trên bầu trời kia, bắt đầu liên tục lập lòe.
Sau đó, từng viên sao băng bốc chạy xuất hiện trên bầu trời thành phố Tùng Sơn.
Giờ phút này, ba người lại mất đi âm thanh.
“Lên cao, lên cao! Chúng ta phải lên cao!!!”
Thật ra thì viên sao băng đầu tiên rơi xuống thì 99% sinh mệnh ở thành phố Tùng Sơn đã biến mất rồi.
Những viên sao băng mới xuất hiện này, có vẻ là hơi thừa thãi rồi.
“Thì ra…..đây là Cường giả cấp Một Thành.” Trần Tấn lẩm bẩm.
“Không, ngươi hiểu lầm, ngươi thực sự hiểu lầm rồi.”
Thần kinh à, ngươi gọi đây là cấp Một Thành sao?
Ngươi đề cao cái xưng hô Một Thành này quá rồi.
Con hàng này Không có nửa xu quan hệ với cấp Một Thành hiểu Không!!
……
An Nham v à một tên thủ hạ vất vả lắm mới bò ra được khỏi thang máy.
Mà hai vị cường giả cấp Nửa Thành giúp họ kéo dây thì Không thấy đi xuống.
Từ âm thanh truyền đến từ bên trên, họ biết Thư Tiểu Bạch đã bắt đầu công kích.
Từ những âm thanh và chấn động ở nơi này, cũng có thể hiểu được sự khủng bố của chiêu này như thế nào.
Bọn họ rất vui mừng khi mình còn có thể sống sót.
Còn một người khác xuống cùng họ thì đã bị chết trong thang máy.
Tất nhiên, An Nham và tên thủ hạ may mắn cũng có thương tích đầy người.
Ầm ầm ầm-----
Đúng lúc này, lại một tiểng nổ vang lên, tro bụi trên trần nhà Không ngừng rơi xuống.
Hai người sợ hãi, vội vàng ôm đầu nằm rạp trên mặt đất.
Đúng lúc này, hai người phát hiện có ánh sáng ở phía trước.
Trong phòng thí nghiệm này….có người?
Đang ẩn nấp ở trong phòng thí nghiệm này là một người cha và hai đứa con.
Người cha vốn là bảo vệ ở phòng thí nghiệm này.
Khi An Nham xâm chiếm thành phố Tùng Sơn khi hắn đã nhận ra nguy hiểm, cho nên đã đưa gia đình trốn ở trong phòng thí nghiệm.
Đòng thời khóa chết thang máy của phòng thí nghiệm.
Lúc này, bọn họ nghe thấy có động tĩnh ở hố thang máy, cho nên vẫn luôn đề phòng.
Khi An Nham và tên thủ hạ vừa chui ra.
Hắn liền nhận ra An Nham, đây chính là tên thủ phạm tạo nên cảnh tượng bi thảm này của thành phố Tùng Sơn.
Lúc đầu, hắn còn tưởng An Nham phát hiện ba người họ nên xuống đây bắt bọn họ.
Nhưng ngay sau đó hắn đã ý thức được Không đúng.
Bọn chúng đâu phải đến để bắt người.
Bọn chúng căn bản là đi chạy nạn.
An Nham và tên thủ hạ vừa tiến vào khu vực ẩn nấp của một nhà ba người này.
Một nhà ba người lập tức cầm gậy gỗ xông ra.
An Nham và tên thủ hạ Không sự phòng bị nào, lập tức bị một nhà ba người đánh cho một trận.
Lúc đầu An Nham còn tưởng là cao thủ, khiến cho hắn giật nảy mình.
Nhưng sau khi ăn mấy gậy thì An Nham phát hiện đối phương chỉ là hai đứa trẻ và một vị đại thúc trung niên.
Mặc dù An Nham là nhân vật thuộc về loại sử dụng đầu óc, nhung hắn vẫn có chút năng lực.
Chí ít thì hắn cảm thấy mình có thể thắng được người đàn ông trung niên này.
Đúng thật là người đàn ông trung niên này Không có bản lĩnh gì.
Nhưng mà hắn cũng cảm thấy mình có thể chiến thắng An Nham.
Hai người lập tức xông vào quấn lấy nhau.
Mà tên thủ hạ của An Nham thì cố nhịn đau đớn, đoạt lấy cây gậy gỗ rồi bắt đầu đuổi theo hai đứa trẻ.
Rầm rầm rầm-----
Đúng lúc này, tiếng nổ liên tục vang lên, khiến cho cả phòng thí nghiệm dưới lòng đất cũng bị rung chuyển.
Tất cả mọi người đều lập tức ôm đầu nằm rạp trên mặt đất.
Cho dù phòng thí nghiệm này ở nơi sâu 100m dưới lòng đất.
Thế mà vẫn có thể cảm nhận được sự khủng bố của đợt oanh tạc trên mặt đất.
Trái tim của tất cả mọi người đều nhảy lên tận họng.