Thư Tiểu Bạch mặc bộ giáp màu đen bay trên không trung, trong tay còn tóm lấy Thân Thần.
Thân Thần thì im lặng Không nói gì, rốt cuộc thì tòa nhà họ đang đứng cũng Không thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Tất nhiên, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Dù sao Thư Tiểu Bạch cũng chỉ bố trí một ma pháp trận phòng ngự đơn giản ở đó mà thôi, sao có thể chống lại được uy lực của cấm chú.
“Tiểu Bạch, quá đáng quá rồi.”
Theo Thân Thần thì một viên sao băng là đủ rồi.
Tiếp tục để làm gì?
Ngoại trừ việc khiến cho độ cao so với mặt nước biển của toàn bộ thành phố Tùng Sơn giảm xuống 100m thì còn ý nghĩa gì sao?
Thư Tiểu Bạch nhún vai: “Ta cũng hơi đánh giá thấp chiêu này.”
Lúc trước Thư Tiểu Bạch dùng chiêu này đối phó quái thú, có lẽ vì con quái thú bật hack, cho nên Thư Tiểu Bạch mỗi ngày đều dùng chiêu này nện đối phương.
Kết quả phải nên hơn 100 ngày mới có thể giết chết con quái thú đó.
Thế mà thành phố Tùng Sơn này còn Không bằng một con quái thú nhỏ.
Ban đầu Thư Tiểu Bạch chỉ muốn san bằng thành phố Tùng Sơn mà thôi.
Ai ngờ lại thành ra thế này…..
Thư Tiểu Bạch và Thân Thần hạ xuống đất.
“Ăn Không?” Thư Tiểu Bạch đưa cho Thân Thần một quả táo: “Đây là quả cuối cùng rồi.”
“Không ăn.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên có mấy bóng người chui ra từ đống đất bên cạnh hai người.
Mấy bóng người đó truy đuổi nhau ngay trước mặt Thư Tiểu Bạch và Thân Thần.
Giờ phút này, Thư Tiểu Bạch hết sức nghi ngờ uy lực của cấm chú ‘Cùng Ngắm Mưa Sao Băng’ này.
Thế mà còn có người sống, việc này Không khoa học.
An Nham đã nhìn thấy Thư Tiểu Bạch và Thân Thần.
Hắn vội bổ nhào vào bé gái, cầm chiếc gậy gỗ đã gẫy chĩa vào cổ cô bé.
“Buông Tiểu Miêu ra!” người cha giận dữ hét lên.
“Dừng lại, nếu như các ngươi Không muốn ta giết nàng thì dừng lại cho ta.” An Nham kêu lên.
Thư Tiểu Bạch và Thân Thần đứng im tại chỗ, Không có bất kỳ động tác nào.
An Nham tóm lấy cô bé, thận trọng lùi lại.
Thư Tiểu Bạch thì lại bước lên một bước.
“Dừng lại! ta bảo ngươi đứng im cơ mà!!!!” An Nham hét to.
“Hắn là An Nham, là người của Chính Phủ Thế Giới.” Thân Thần giới thiệu An Nham: “Cũng là kẻ cầm đầu cho mấy vụ đồ sát ở mấy thành phố Đông Nghiệp, thành phố Tùng Sơn và mấy thành phố quanh đây.”
Thư Tiểu Bạch bước về phía An Nham.
Lúc này, người cha kia lại ngăn cản Thư Tiểu Bạch.
“Đừng đi nữa, con gái ta sẽ bị thương mất.”
Thư Tiểu Bạch dừng lại: “Thế này đi, ngươi bỏ cô bé ra, ta cho ngươi 10 phút để chạy trốn, à đúng rồi, trước khi chạy thì ngươi cho ta mượn cái quần trước đã.”
“Còn ta nữa.” Thân Thần vội vàng bổ sung.
“10 phút Không đủ, ta muốn 1 tiếng!”
Giờ phút này, An Nham hết sức tỉnh táo, 10 phút có thể chạy được bao xa chứ?
Thân Thần bỗng nhiên đã một cục đá về phía tên thủ hạ của An Nham.
Tên thủ hạ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, Thư Tiểu Bạch lập tức đi lấy, tụt quần hắn ra rồi mặc vào.
“Đấy là của ta.” Thân Thần Không hài lòng kêu lên.
“Không phải vẫn còn một cái à.”
Sau khi mặc quần thì Thư Tiểu Bạch cảm giác mình đã hoàn chỉnh.
Lại quay đầu nhìn An Nham đang rất hoảng loạn.
Đúng lúc này, cô bé đột nhiên cắn vào tay của An Nham.
An Nham đau đớn buông cô bé ra.
An Nham vừa định bắt cô bé lại, tuy nhiên hắn hơi khựng lại rồi quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu lên: “Ngươi đã nói…..10 phút đồng hồ.”
“Đừng thả tên chó má đó.”
Thư Tiểu Bạch Không có ý định đuổi theo, mà chỉ nhìn bóng lưng của An Nham.
“Ngươi thả quần của ta chạy đi rồi.”
Đúng lúc này, một chiếc máy bay lung la lung lay hạ xuống đất.
“Quần đến rồi.”
...
Máy bay hạ xuống đất, ba người Trần Tấn, Lũng Anh và Việt Sơn đi xuống, ba người đều hơi choáng váng đầu óc.
Vửa rồi, khoảng cách giữa bọn họ và thành phố Tùng Sơn Không gần lắm, thế mà máy bay của họ vẫn bị ảnh hưởng, vì thế nên máy bay xuất hiện vài vấn đề nhỏ, may mà Không rơi xuống vỡ tan.
“Sư phụ, Thư tiên sinh, hai người Không sao thì tốt rồi.”
Lũng Anh và Việt Sơn nhìn Trần Tấn với ánh mắt kỳ lạ.
Ngươi nói Thân Thần có thể bị nguy hiểm thì ta còn hiểu được.
Nhưng mà ngươi nói Thư Tiểu Bạch gặp nguy hiểm thì…..
Lúc này, người đàn ông trung niên chạy đến, kêu lên đầy kích động: “Các ngươi đứng nhìn tên đồ tể đó chạy trốn à?”
“Hắn chạy Không thoát.” Thân Thần thản nhiên nói ra.
Với tốc độ này của An Nham, đừng nói là Thư Tiểu Bạch.
Coi như là người đàn ông và hai đứa bé này cũng có thể chạy nhanh hơn hắn.
Lúc này, An Nham vẫn còn ở trong tầm mắt của họ.
An Nham ra sức chạy, dùng hết tất cả sức lực để chạy.
Mặc dù hắn biết dữ nhiều lành ít.
Nhưng mà hắn vẫn cảm thấy vì sinh tồn, mình nên cố gắng một chút.
Mãi cho đến khi chạy được hơn 1km, hắn đã mệt Không thở nổi.
Đúng lúc này, một đám khói xám đuổi theo.
An Nham vẫn Không nhận ra xung quanh có một lớp xung mù nhàn nhạt.
Hắn vẫn đang ra sức chạy.
Đột nhiên, chân hắn bị tóm lại.
Mấy cánh tay xương xẩu bắt lấy hai chân của hắn.
“A…a…..đây là cái gì?Cứu mạng…cứu mạng….”
Nhưng mà hắn có kêu cứu như thế nào, hay giãy dụa ra sao thì cũng Không làm nên chuyện gì.
Mấy cánh tay xương xẩu đó đang kéo hắn vào lòng dất.
Đám người Thân Thần nghe thấy tiếng kêu gào ầm ĩ của An Nham, nhưng mà vì khoảng cách hơi xa, cho nên cũng Không rõ tình huống cụ thể là gì.
Tất nhiên, họ cũng Không có hứng thú gì, dù sao con hàng này chết cũng chưa hết tội.
Về phần chết như thế nào, có quan trọng Không?
Lấy thủ đoạn của Thư Tiểu Bạch, kiểu nào hắn cũng có thể chơi được.