Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 253 - Chương 254 - Lần Cuối Nắm Tay Con Gái

Chương 254 - Lần cuối nắm tay con gái
Chương 254 - Lần cuối nắm tay con gái

Máy bay Không có hỏng nặng lắm.

Người đàn ông kia mang theo hai đứa bé đi cùng về Hoàn Thành.

Trần Tấn đã hứa sẽ tìm cho hắn một công việc.

Dù sao Trần Tấn cũng là người quản lý Hoàn Thành, chút việc nhỏ này vẫn làm được.

“Trần Tấn, ngươi nên thực hiện lời hứa của mình rồi.”

“Tất…tất nhiên.”

Thật ra tâm trạng của Trần Tấn cũng Không vui vẻ lắm.

Cũng Không phải nói hắn Không thoải mái, mà là hắn cảm thấy mình tổn thất một số tiền lớn.

Không phải là lời hứa với Thư Tiểu Bạch.

Mà là hắn đã có kế hoạch thu nạp thành phố Tùng Sơn và mấy thành phố xung quanh.

Kết quả thành phố Tùng Sơn bây giờ bị Thư Tiểu Bạch cho một phát…..

Làm gì còn thu hoạch được gì nữa.

Thành phố Tùng Sơn bây giờ đã trở thành một cái hố to kinh người mà thôi.

Đương nhiên, nghĩ đếndi sản của mấy thành phố khác cũng khiến cho tâm trạng của Trần Tấn tốt hơn.

Chí ít cũng để cho Hoàn Thành khôi phục một chút máu.

Cái máy bay này cũng bị Thư Tiểu Bạch trưng dụng.

Việc khiến cho Thư Tiểu Bạch vui mừng chính là, Trần Tấn lại tìm được một động cơ Hồng Tinh rất lớn.

“Thư tiên sinh, hiện giờ năng lực vận chuyển có hạn, chỉ sợ rất khó vận chuyển cái động cơ Hồng Tinh này đến thành Thái Dung cho ngài.”

Thư Tiểu Bạch vung tay lên, động cơ Hồng Tinh lập tức biến mất trước mặt mọi người.

Mắt Trần Tấn trừng to, nhìn Thư Tiểu Bạch với ánh mắt Không thể tưởng tượng nổi.

“Đây là…. Thư tiên sinh, động cơ Hồng Tinh ở đâu rồi?”

Thư Tiểu Bạch giơ chiếc nhẫn trong tay lên: “Ở trong này.”

“Đây là cái gì?”

“Đồ chơi nhỏ thôi, có quan hệ đến hệ Không gian.”

“Thư tiên sinh, cái này có bán Không?”

“Ngươi mua nổi Không?”

Trần Tấn im lặng, đúng thế, hoàn cảnh của Hoàn Thành bây giờ thì lấy tiền đâu ra mà mua cái đồ chơi này.

Thứ này vừa nhìn là biết rất cao cấp, có lẽ còn quý giá hơn cả động cơ Hồng Tinh.

“Khi nào rảnh thì đến thành Thái Dung chơi.” Thư Tiểu Bạch nói ra.

“Chắc chắn sẽ đi, Thư tiên sinh có rảnh thì cũng đến Hoàn Thành đi dạo một chút.” Trần Tấn nói ra.

“Nếu như có chuyện gì thì có thể đến thành Thái Dung tìm ta, nếu như chỉ là phiền phức nhỏ thì ta rất tình nguyện trợ giúp, đương nhiên là phải thu phí.”

“Ah….ha ha…được được..”

Tuy nói khoảng cách từ thành Thái Dung đến Hoàn Thành cũng Không gần, nhưng cũng chỉ bay khoảng 1 ngày là đến.

Chỉ cần Không phải loại thiên tai bỗng nhiên rơi xuống, thì có thể chạy đi mời Thư Tiểu Bạch, dù sao cả đi cả về cũng mất 2 ngày mà thôi.

Còn chuyện thu phí thì, mặc dù Thư Tiểu Bạch ra giá rất cao, nhưng mà đúng là đáng giá tiền.

Một lần 1000 vạn bạch tinh tệ, dù tài chính của Hoàn Thành kém đến đâu cũng có thể móc ra.

…….

Thư Tiểu Bạch dẫn theo Ích Hòa và Cổn Cổn, còn có Thân Thần nữa.

Nhưng mà Không bay thẳng về thành Thái Dung, mà đi Mặc Thành.

Thân Thần muốn đi qua đó để đổi xe về nhà.

Người điều khiển máy bay là Trần Tấn mời đến, tên là Lý Vũ.

Nhưng mà hắn cũng chỉ phụ trách bay đến Mặc Thành mà thôi, vì hắn còn có chuyện phải làm ở Mặc Thành.

Hình như là đi Mặc Thành thuê máy bay.

Tất nhiên, hắn cũng sẽ giới thiệu phi công khác cho Thư Tiểu Bạch.

Hình như hắn có quan hệ rất rộng trong giới phi công này.

Dù sao cũng Không có việc gì cần Thư Tiểu Bạch quan tâm.

Sau khi đưa Thân Thần đến Mặc Thành.

Thư Tiểu Bạch và Thân Thần bịn rịn chia tay, đặc biệt là dặn dò Thân Thần nhớ dẫn theo con gái đến thành Thái Dung.

Cuối cùng Thư Tiểu Bạch cũng vui vẻ.

Rốt cuộc đã Không cần phải chịu đựng Thân Thần chèn ép IQ nữa rồi.

Cùng Thân Thần làm đồng đội trên chiến trường là một việc rất sung sướng.

Nhưng mà làm bạn bè thì nên cách xa loại người này càng xa càng tốt.

Ở Mặc Thành một người , giao thông của Mặc Thành vô cùng tiện lợi.

Đồng thời vẫn luôn gió êm sóng lặng, thậm chí còn Không có dị thú công thành.

Bởi vì xung quanh Mặc Thành Không có mỏ Lam Tinh to nhỏ nào.

Mà mỏ Lam Tinh chính là nhu yếu phẩm để cho dị thú sinh sôi.

Hơn nữa quanh Mặc Thành còn có vài tòa thành thị lớn, đều có thể ngăn cản tai họa cho Mặc Thành.

Cho nên Mặc Thành có được sự phồn hoa mà những thành phố khác Không có.

Trong cảm nhận của Thư Tiểu Bạch, thì Mặc Thành mới là dáng vẻ nên có của một tòa thành thị.

“Thư tiên sinh, vị này là phi công mà ta tìm giúp ngài.” Lỹ Vũ chỉ nữ nhân xinh đẹp bên cạnh: “Nàng tên là Dư Linh Lung, là bạn học cùng trường với ta, kỹ thuật của nàng rất tốt.”

“Xin chào, ta là Dư Linh Lung.”

Dư Linh Lung mặc đồ hơi trung tính, quần jean, áo sơ mi rộng, tóc ngắn, vừa nhìn là biết là một nữ nhân rất nhiệt tình hào phóng.

“Xin chào xin chào.” Thư Tiểu Bạch Không biết đã bao lâu rồi mình chưa nắm tay con gái.

Lần gần đây nhất hình như là khi mình loay hoay cái thi thể nào đó gọi là La Tâm thì phải.

Dư Linh Lung rút tay về, nhưng đối với người khách hàng Thư Tiểu Bạch này, nàng vẫn biểu hiện ra rất lễ phép.

“Thư tiên sinh, tiếp theo ngài trao đổi với Dư Linh Lung đi, nếu Không có chuyện gì khác thì ta đi trước.”

“Được, gặp lại sau.” Thư Tiểu Bạch gật đầu.

Dư Linh Lung nhìn Thư Tiểu Bạch, nói nghiêm túc: “Thư tiên sinh, dẫn ta đi xem máy bay ngươi thôi.”

Thư Tiểu Bạch dẫn Dư Linh Lung đi đến trước máy bay.

“Là máy bay đời khá cũ.”

“Ah…Không có vấn đề gì chứ?”

“Mặc dù hơi cũ, nhưng bay bình thường thì Không có vấn, lộ trình đến thành Thái Dung khá xa, cần nạp max nguồn năng lượng.”

Bình Luận (0)
Comment