Hại vị kỵ sĩ đều nhảy lên đỉnh đầu của Hủy Diệt Giả của mình, bắt đầu giao chiến.
Mặc dù họ là đồng đội, nhưng mà họ lại Không hề nương tay.
Dường như coi đối phương là kẻ địch sống chết vậy.
Con Hủy Diệt Giả bên trái phun ra một đám lửa màu đen, còn con Hủy Diệt Giả bên phải thì bị đốt cháy mất nửa người.
Nhưng mà con Hủy Diệt Giả bên phải Không quan tâm đến đau đớn, trực tiếp xông lên cắn xé.
Cảnh tượng vô cùng máu me bạo ngược, cuối cùng hai bên đều ngã xuống đất, bao quát cả hai kỵ sĩ.
Mặc Dương thì vui mừng cười to.
Sức chiến đấu của hai con Hủy Diệt Giả biểu hiện ra đã vượt qua trình độ của cường giả cấp Nửa Thành, thậm chí có thể nói là vượt xa.
Việc này khiến cho Mặc Dương sinh ra dã tâm to lớn.
“Tốt, rất tốt.” Mặc Dương vỗ tay nói ra: “Đúng rồi, xử lý hai thi thể này đi, đừng phí phạm, đút cho Hủy Diệt Giả khác ăn đi, cơn nữa, mau bổ sung thêm hai con Hủy Diệt Giả nữa đi.”
“Vâng…. Đại lãnh chúa đại nhân, còn có một chuyện.”
“Nói đi, còn chuyện gì?”
“Đại lãnh chúa đại nhân, chúng ta sắp hết tiền, phòng thí nghiệm cần rất nhiều tài nguyên….”
“Vậy thì tăng thuế lên, đúng rồi, trong lãnh địa của chúng ta cũng có Không ít kẻ có tiền nhỉ, tìm họ thu thuế đi.” Mặc Dương thản nhiên nói.
“Đại lãnh chúa đại nhân, lần trước chúng ta đã thu thuế của họ rồi.”
“Thế thì lại thu thêm một lần, dù sao bọn họ cũng nhiều tiền, thu thêm 1 2 lần cũng Không chết được, ta có thể bảo vệ họ khỏi dị thú và Thế Giới Chính Phủ, cho nên họ phải thành thành thật thật nộp thuế cho ta, đây Không phải là chuyện tất nhiên à.”
“Đại lãnh chúa đại nhân, ta cảm thấy nên để một thời gian nữa mới làm như vậy,” Dạ Bắc Sơn nói ra: “ Bằng Không họ sẽ rời khỏi lãnh địa, chỉ sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của lãnh địa.”
“Chẳng lẽ bọn họ còn dám chống đối ta à? Kẻ nào dám rời khỏi Khu Tam Hoang thì kẻ đó chính là kẻ địch của ta, giết Không tha.” Mặc Dương lạnh lùng nói.
“Đại lãnh chúa đại nhân, bây giờ cho bọn họ nghỉ ngơi một chút, là để sau này họ sinh giá trị lớn hơn, hơn nữa ngài Không cảm thấy thành Thái Dung mới có lợi ích lớn hơn sao?”
“Ồ? Ngươi nói đến viên Kim Tinh đó à?”
“Viên Kim Tinh đó ở trong tay cường giả thần bí, nếu Không nhanh chóng đoạt lấy thì có lẽ hắn sẽ bán đi mất.
“Ngươi nói cũng có đạo lý, thế thì ba ngày sau xuất phát, ta sẽ dùng quân đoàn Hủy Diệt Giả để tiễn đưa vị cường giả thần bí này.”
......
“Nơi này chính là thành Thái Dung sao?”
Dư Linh Lung nhìn thấy cảnh tượng tàn phá của thành Thái Dung thì nói.
Sau khi trải qua Đêm Tai Nạn và Kiếp Nạn Bụi Gai thì dường như thành Thái Dung chỉ còn lại đống đổ nát.
Trong thành bây giờ vẫn còn rất nhiều bụi gai chưa thanh lý hết.
Thư Tiểu Bạch cũng trở thành kẻ quyền lực nhất ở thành Thái Dung.
“Hạ cánh ở đâu?” Dư Linh Lung hỏi.
Sau khi bay gần 24 giờ đồng hồ, thì cuối cùng nhiệm vụ của nàng cũng có thể kết thúc.
Trên đường, Thư Tiểu Bạch Không ngừng dùng lời nói để quấy rầy nàng.
Nếu như Không phải nàng có tố chất nghề nghiệp tốt đẹp, thì nàng đã ân cần hỏi thăm cả nhà Thư Tiểu Bạch rồi.
“Chỗ đó.” Thư Tiểu Bạch chỉ phương hướng học viện Ma Pháp.
Máy bay an ổn hạ xuống mặt đất.
Thư Tiểu Bạch duỗi cái lưng mỏi, nói ra: “Dư tiểu thư, hay là ta sắp xếp chỗ ở cho ngươi nhé, ở chỗ ta còn Không ít phòng trống, ngươi có thể ở đó chờ đối vận chuyển đến.”
“Cảm ơn, Không cần đâu, ta sẽ tìm khách sạn ở bên ngoài.”
“Chỗ này Không có khách sạn, chỉ có mấy quán nhỏ kinh doang mà thôi, hơn nữa cư dân ở đây rất hung hãn, có lẽ họ thấy ngươi là người ngoài đến thì sẽ gây bất lợi cho ngươi.”
“Cảm ơn, ta sẽ chú ý an toàn của mình.”
Cửa khoang mở ra, Dư Linh Lung vừa đi xuống máy bay.
Liền thấy một cô bé có vết khâu ở trên cổ đang đứng trước máy bay.
Cô bé này liếc mắt nhìn Dư Linh Lung một cái, Dư Linh Lung lập tức cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo xông vào đầu.
Ba ba----
Thư Tiểu Bạch vỗ tay một cái: “Nha đầu, làm gì thế.”
Dư Linh Lung lập tức lấy lại tinh thần.
“Tiểu Bạch ca, trở về rồi á.” La Tâm nhìn thấy Thư Tiểu Bạch thì lập tức nở ra nụ cười sáng lạn.
“Dư tiểu thư, lối ra ở đằng kia, ngươi có thể đi theo hướng đó ra ngoài.”
“Được, cảm ơn.” Dư Linh Lung Không nhịn được mà liếc nhìn La Tâm một cái, rồi vội vàng tăng tốc đi ra ngoài.
Thật ra nàng cũng có chút thực lực, bằng Không thì cũng Không dám một mình lái máy bay xuyên qua các thành thị.
Nhưng mà vừa rồi nàng có cảm thấy, chỉ cần bị ánh mắt kia nhìn lâu hơn một chút thì nàng sẽ chết mất.
La Tâm nhìn thấy Ích Hòa đang đứng ở cửa khoang ngó dáo dác ra phía ngoài.
“Tiểu Bạch ca, hắn là thức ăn à?” La Tâm lộ ra nụ cười Không có ý tốt.
“Có thế đúng, nếu như hắn Không nghe lời.”
Đã về đến địa bàn của mình, Thư Tiểu Bạch Không cần phải diễn nữa.
Tất nhiên, Thư Tiểu Bạch cũng chưa bao giờ diễn vai người tốt trước mặt Ích Hòa.
Hơn nữa, tiếng xấu của mình ở thành Thái Dung này cũng đã vang xa rồi.