Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 281 - Chương 282 - Về Nhà

Chương 282 - Về nhà
Chương 282 - Về nhà

“Móa! Lần sau ngươi định vị lên người khác đi, đừng có định vị trên người của ta nữa!”

Lão Cừu nhìn Thư Tiểu Bạch bỗng nhiên xuất hiện, còn có cả Tiểu Hồng làm sụp luôn cả căn phòng của mình nữa.

“Lại kiếm con hàng này từ đâu về?” Lão Cừu chỉ vào Tiểu Hồng rồi hỏi.

“Chủ nhân, ta có thể ăn hắn không?”

Ba----

“Không thể.”

“Lần này ngươi đi lâu thế, tận tám tiếng.”

“May mà còn có chút thu hoạch.”

“Hoàn thành rồi à?” Lão Cừu lập tức kích động.

“Vẫn chưa hoàn thiện, nhưng cũng sắp rồi.”

Thư Tiểu Bạch dẫn theo Tiểu Hồng ra ngoài, đồng thời gọi Tiểu Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Hắc dạy cho nó một ít quy củ.

“À đúng rồi, Nữ Vương về rồi.”

“Vật tư và tài nguyên thì sao?”

“Lấy được rồi, nhưng có lẽ chiến tranh cũng không xa nữa rồi.”

“Trận chiến tranh này, chúng ta thắng chắc.”

……

Tàu cập bến, Mộc Kiến Bình nhìn đảo Bách Quần đầy cảm khái.

Mộc Kiến Bình cũng không xa lạ gì nơi này.

Trên thực tế thì hắn là người nơi này.

Sau 5 tuổi thì chị gái hắn mới dẫn hắn đi ra ngoài.

Nguyên nhân khiến hai chị em rời khỏi đảo Bách Quần, chính là vì hai chị em họ không có năng lực tự vệ trong việc tranh đấu quyền lực ở trên đảo

Mà mấy tháng trước chị gái của hắn đã lựa chọn rời khỏi thành Thái Dung.

Nàng để Mộc Kiến Bình ở lại thành Thái Dung là vì khi đó hắn chưa có năng lực tự vệ.

Lần này Mộc Kiến Bình trở về là để trợ giúp chị gái mình.

Đồng thời cũng tìm một đồng minh cho học viện Ma Pháp, một đồng minh đáng tin cậy.

Hiện nay học viện Ma Pháp là một tòa đảo hoang.

Thành Thái Dung bị hủy diệt khiến cho học viện Ma Pháp không có thu nhập nào, cũng không có vật tư và tài nguyên.

Tất nhiên, đây cũng là giúp chị gái hắn tìm một đồng minh mạnh mẽ và đáng tin cậy.

“A Bình, bây giờ ngươi đi đâu?”

“Ta còn chưa xác định.” Mộc Kiến Bình quay sang nhìn Cố Trường Thanh, nàng có chút không nỡ rời xa.

Mộc Kiến Bình cũng không nỡ rời xa Cố Trường Thanh.

Nhưng mà khi thấy Ngụy thúc và Hàn thúc ở phía sau đang làm một động tác cắt cổ, thì Mộc Kiến Bình cảm thấy nên nhanh chóng cách xa hai con hàng này thì hơn.

“Vậy à…vậy ngươi rảnh rỗi thì nhớ đến tìm ta nha, ta ở … Ngụy thúc, khách sạn chúng ta ở tên là gì nhỉ?”

“Không biết.” Ngụy thúc trả lời rất nhanh gọn.

“Ngụy thúc.” Cố Trường Thanh nhìn Ngụy thúc với vẻ không hài lòng.

“Ta thật sự không biết, ta cũng chưa từng đến đảo Bách Quần, làm sao ta biết được khách sạn nào chứ.”

“Thôi được rồi, dù sao cứ đến khách sạn đắt nhất tìm ta là được.” Cố Trường Thanh nói ra: “Ngươi nhất định phải đến tìm ta đó.”

“Ừm được.” Mộc Kiến Bình gật đầu.

Sau khi xuồng thuyền thì Mộc Kiến Bình chào tạm biệt Cố Trường Thanh.

Mộc Kiến Bình gọi một chiếc xe đi về nhà, nhìn phong cảnh vừa quen thuộc lại xa lạ ở bên đường, trong lòng Mộc Kiến Bình bỗng thấy nao nao.

Rầm rầm rầm-----

Đúng lúc này, trên đường phát sinh một vụ nổ kịch liệt.

Mộc Kiến Bình cau mày lại.

Trước kia đảo Bách Quần cũng hỗn loạn như vậy.

Hiện giờ đảo Bách Quần vẫn hỗn loạn thế này sao?

Xem ra hơn mười năm trôi qua, đảo Bách Quần vẫn cứ hỗn loạn như cũ.

Trên đảo này không có quy tấc gì cả.

Tranh đấu quyền lực và lợi ích, luôn không có điểm ranh giới cuối cùng.

Lúc trước hai chị em Mộc Kiến Bình đi ra ngoài cũng cần phải có mười mấy vệ sĩ đi theo bảo vệ.

Muốn dừng chân ở trên đảo này, đầu tiên phải có vũ lực mạnh mẽ.

Sau khi xuống xe, Mộc Kiến Bình đi bộ tầm mười phút, rốt cuộc cũng nhìn thấy một trang viên cổ kính.

Đây chính là nhà hắn, sau 5 tuổi thì hắn chưa từng trở lại nơi này.

Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc đi đến cổng chính, đẩy ra cánh cửa sắt to lớn hơi mục nát.

Khi đẩy ra được một nửa thì bỗng nhiên người này ngẩng đầu lên nhìn Mộc Kiến Bình đang đứng trước cửa.

“Ngươi là…”

“Lão quản gia.”

Người trước mặt này là lão quản gia của trang viên này, đã phục vụ gia đình Mộc Kiến Bình 80 năm, giống như một trưởng bối ở trong nhà vậy.

“Thiếu gia, ngài là thiếu gia sao?” Như lão kích động xông lên nắm lấy hai tay của Mộc Kiến Bình.

Như lão lôi kéo Mộc Kiến Bình đi vào trong trang viên: “Tiểu thư mà biết ngài trở về thì nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Vui vẻ sao? Vui vẻ cái rắm.

Mộc Kiến Tân thấy Mộc Kiến Bình trở về thì đột nhiên cầm bát cơm đang ăn ném thẳng vào mặt Mộc Kiến Bình.

“Ai cho ngươi trở về?”

“Nhớ nhà, trở về thăm nhà cũng không được sao?” Mộc Kiến Bình cười ngồi vào bàn ăn: “Như lão, mang cho ta chút đồ ăn.”

Mộc Kiến Tân giận sôi gan, bây giờ nàng đang gặp phiền phức sứt đầu mẻ trán.

Toàn bộ trang viên chỉ còn lại một mình Như lão, còn những ngươi khác thì nàng không dám sử dụng.

Mà với tuổi tác của Như lão thì không phải là hắn chăm sóc Mộc Kiến Tân, mà là Mộc Kiến Tân chăm sóc Như lão mới đúng.

Bây giờ lại thêm Mộc Kiến Bình trở về, nàng còn chơi với đám người kia kiểu gì?

“Móa! Tiểu tử họ Thư kia trêu đùa ta đúng không?” Mộc Kiến Tân cắn răng nghiến lợi quá: “Lão Ngô, lão Ngô, cút ra đây.”

“Đại tiểu thư của ta, giờ mới có mấy giờ mà đã loạn lên thế.”

Lão Ngô dụi mắt, vẫn còn ngái ngủ đứng trên hành lang tầng hai.

“Ah, thiếu gia, trở về rồi à.”

“Tìm cho ta mấy tên sát thủ, đi đến thành Thái Dung thủ tiêu tên khốn họ Thư kia đi.”

“Chị, ta trở lại đây là để giúp ngươi mà.”

“Ngươi? Giúp ta? Ngươi đang đùa à?”

Kể cả Lão Ngô v à Như lão cùng đều nhìn Mộc Kiến Bình với ánh mắt cổ quái.

“Thiếu gia, ngươi ở lại chơi mấy hôm, rồi ta sẽ giúp ngươi mua vé tàu.” Như lão nói ra.

Hắn cũng cảm thấy, Mộc Kiến Bình trở lại chỉ gây thêm phiền.

Mộc Kiến Bình gãi đầu một cái, rốt cuộc thì mình đã lưu cho họ ấn tượng xấu như nào chứ.

“Ta vừa trở về, đừng vội vã đuổi ta đi như vậy chứ.”

Bình Luận (0)
Comment