“Thế Khế ước Chinh phụ và Khế ước Bình đẳng thì sao?”
“Hai loại khế ước này hơi đặc thù, bình thường đều là công hội Ngự thú đi trao đổi với Ma thú, hỏi xem chúng có đồng ý phục vụ cho nhân loại hay không, sau khi lấy được câu trả lời thì công hội Ngự thú sẽ dẫn chúng nó trở về, rồi sau đó sẽ kiếm chủ nhân thích hợp cho chúng, ví vụ như Hắc Thán của ta cũng là công hội Ngự Thú tìm về.”
“Ngươi xác định họ không cưỡng ép bắt nó về à? Dã thú thì làm sao lại đồng ý phục vụ cho nhân loại chứ.”
“Ha ha…đương nhiên là ta cần phải cung cấp thức ăn cho nó, trên thực tế suy nghĩ của chúng nó đơn giản hơn những gì mà ngươi tưởng tượng.”
Gào gào----
Đúng lúc này, Hắc Thán gào lên hai câu.
“Suy nghĩ, của ta, không đơn giản.”
“Rồi rồi.” Nhân viên quản lý cười nói.
“Yêu cầu của Hắc Thán thì tương đối cao, nó còn cần một viên Lam Tinh một tháng nữa.”
“Hử? Nó muốn Lam Tinh làm gì?”
“Thật ra thì nó là dị thú tiến hóa lên, ngươi không biết dị thú rất thích ăn Lam Tinh à?”
“Cái gì? Nó là dị thú á?”
“Không, hiện giờ nó là Ma thú.” NHân viên quản lý nói ra: “Chúng nó đã không còn là sinh vật cấp thấp như dị thú nữa rồi, chúng đã có những tư tưởng độc lập của riêng mình, nó và bộ tộc của nó đều sinh sống ở phía bắc của rừng cây. Khế ước chính phụ giống như quan hệ của ông chủ và nhân viên vậy, tất nhiên, trao đổi với nó thì sẽ dễ dàng hơn là trao đổi với nhân viên.”
“Vậy còn Khế ước bình đẳng thì sao?”
“Cái này thì sẽ giống như bạn bè vậy, chủ nhân sẽ không can thiệp vào đời sống riêng của Ngự Sủng, trừ khi Ngự Sủng làm ra một chuyện gì đó khiến cho chủ nhân của nó cực kỳ chán ghét. Tất nhiên, chủ nhân cũng sẽ không cần trả tiền lương cho Ngự Sủng, hơn nữa loại Ngự Sủng này thường có trí tuệ cực cao, nghe nói Viêm Ma cũng ký loại khế ước này.”
“Thế ai cũng có thể trở thành Ngự thú sư sao?”
“Trên lý thuyết thì mỗi người đều có thể trở thành Ngự thú sư, nhưng thực tế thì không phải như vậy, đầu tiên cần phải đến công hội Ngự thú để kiểm tra tinh thần lực, đại đa số người chỉ có thể khống chế những động vật nhỏ có tinh thân lực yếu kém, những người như ta mới là Ngự thú sư chân chính.”
Nhân viên quản lý còn dùng ngón tay chỉ vào mình, ra vẻ rất đắc ý.
“Nếu như ta muốn trở thành Ngự thú sư, có cần điều kiện gì không? Có bắt buộc phải định cư ở đây không?”
“Hiện giờ thì hệ thống Ngự thú sư chỉ mở ra cho cư dân của Thành Phố Ma Pháp thôi, chẳng qua nếu như có đầy đủ Điểm Cống Hiến thì có thể nhận được cơ hội trở thành Ngự thú sư.”
“Điểm Cống Hiến?”
“Đúng thế, chủ yếu là một vài hoạt động thương nghiệp, nếu như có thể vận chuyển một ít vật tư khan hiếm đến Thành Phố Ma Pháp, thì đều có thể nhận được một số Điểm Cống Hiến nhất định.”
Trong mắt Lâm Vãn Nguyệt lóe lên một đạo ánh sáng: “Ah, Thành Phố Ma Pháp bây giờ thiếu những vật tư nào?”
“Hồng Tinh, Lam Tinh, những đồ dùng hàng ngày, và cả nguyên liệu nấu ăn nữa”
Lâm Vãn Nguyệt cười nói: “Thế thì thiếu đủ mọi thứ rồi còn gì.”
“Hết cách, dù sao đời trước của Thành Phố Ma Pháp cũng chịu quá nhiêu tai họa.” Nhân viên quản lý nhún vai nói: “À đúng rồi, tiểu thư muốn thanh toán phí đỗ máy bay bây giờ hay chờ đến khi rời đi mới thanh toán?”
“Trước khi đi sẽ thanh toán.”
“Được, đây là vé của ngài, nguyện nguyên tố bảo vệ ngài.”
Lâm Vãn Nguyệt rời khỏi cảng hàng không đơn sơ này.
Nhân viên công tác ở chỗ này chỉ có lèo tèo hai ba người.
Dường như còn chả có nhân viên bảo vệ.
Nếu như muốn tập kích, thì có thể giả làm thương nhân đến làm ăn, sau đó có thể tấn công từ hai phía trong và ngoài, đây cũng là một lựa chọn không tồi.
Vừa rời khỏi cảng hàng không thì Lâm Vãn Nguyệt nhìn thấy một cửa hàng ma pháp ở phía đối diện.
Lâm Vãn Nguyệt lập tức đi vào trong, nàng phát hiện nhân viên cửa hàng lại là một cô bé chỉ 12 13 tuổi.
“Xin chào, xin hỏi ở chỗ này bán những thứ gì?”
“Đạo cụ ma pháp, ngươi từ ngoài đến đúng không?” Cô bé nói.
“Đúng thế, ta đến từ Mặc Thành.”
Hai mắt cô bé lập tức sáng lên: “Vậy thì ngươi đến đúng chỗ rồi, chỗ này của ta đều là những đặc sản của Thành Phố Ma Pháp.”
“Có thể giới thiệu cho ta một chút không?”
“Đây đây, chiếc nhẫn này chính là món tốt nhất trong cửa hàng chúng ta.”
Lâm Vãn Nguyệt thấy trên chiếc nhẫn này có khảm nạm một viên tinh thể màu xanh lam to bằng hạt gạo.
Công nghệ chế tạo thì cực kỳ thô sơ, đừng nói là cửa hàng trang sức, mà chính là nhưng xưởng nhỏ cũng không cầm loại này ra để bán.
Đây chính là đặc sản của Thành Phố Ma Pháp sao?
Đây cũng tính đặc sản?
“Ah…chiếc nhẫn này…đúng là rất đặc sắc.”
Gương mặt cô bé ửng đỏ: “Tuy ta chế tạo không đẹp mắt lắm, nhưng mà tác dụng của nó tuyệt đối là rất tốt.”
Lâm Vãn Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi chế tạo sao?”
“Đúng thế, là ta làm ra.” Cô bé gật đầu.
“Chiếc nhẫn này…chỉ là sản phẩm thủ công thôi đúng không?”
Nói thật, Lâm Vãn Nguyệt cảm thấy gọi chiếc nhẫn này là sản phẩm thủ công cũng đã là coi trọng nó lắm rồi.