Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 285 - Chương 286 - Đặc Sản Của Thành Phố Ma Pháp (2)

Chương 286 - Đặc sản của Thành Phố Ma Pháp (2)
Chương 286 - Đặc sản của Thành Phố Ma Pháp (2)

“Ngươi không hiểu rồi, mặc dù chiếc nhẫn này không đẹp, nhưng mà ai đi mua đạo cụ ma pháp chỉ vì nó đẹp thôi chứ.”

“Ngươi nói đạo cụ ma pháp này có gì đặc biệt sao?”

Cô bé đeo chiếc nhẫn lên, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Lâm Vãn Nguyệt: “Đến đây, đấm ta một quyền xem.”

“Hả…?” Lâm Vãn Nguyệt nhìn cô bé này: “Ngươi muốn ta đánh ngươi á?”

“Đúng thế, chẳng phải ngươi muốn nhìn tác dụng của nó sao?”

“Ta không muốn vừa đến Thành Phố Ma Pháp thì lại bị đuổi ra.”

“Đúng là nói nhiều, ta bảo ngươi đánh thì ngươi cứ đánh đi, Chiếc Nhẫn Thủ Hộ này sẽ bảo vệ ta.”

Lâm Vãn Nguyệt hơi do dự một chút: “Chiếc Nhẫn Thủ Hộ?”

“Đúng thế, bằng không thì tại sao phải sử dụng nhẫn ma pháp?”

“Ta đánh thật nhé?”

“Mau lên.”

Lâm Vãn Nguyệt giơ nắm đấm lên, đánh một cái không nặng không nhẹ về phía cô bé.

Đột nhiên, một vệt ánh sáng xanh xuất hiện trước mặt cô bé, chặn lấy nắm đấm của Lâm Vãn Nguyệt.

“A?” Lâm Vãn Nguyệt sợ hãi kêu lên.

“Ngươi thấy sao?”

“Đây là năng lực gì?”

“Đây không phải năng lực, đây là ma pháp.” Cô bé nói ra: “Ta đã cất chứa ma pháp của ta vào trong chiếc nhẫn này.”

“Ma pháp của ngươi? Ma pháp của ngươi có thể cất chứa vào trong này á?”

“Ừm, ma pháp này có thể ngăn cản được sự công kích của Ma thú cấp hai, hoặc là công kích của ma pháp cấp thấp.”

Lâm Vãn Nguyệt không hiểu khái niệm Ma thú cấp hai và ma pháp cấp thấp là cái gì.

Nhưng mà tác dụng của chiếc nhẫn này đúng là để cho người ta có cảm giác rất mới mẻ.

“Chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền?”

“1000 bạch tinh tệ mà thôi, nhưng mà ngươi là vị khách đầu tiên của hôm nay, nên ta sẽ giảm giá cho ngươi 20%.”

Lâm Vãn Nguyệt cũng không mặc cả, rất sảng khoái trả 1000 bạch tinh tệ: “Cửa hàng của ngươi còn có đạo cụ ma pháp nào khác không?”

“Có có…”

Khi Lâm Vãn Nguyệt đi ra khỏi cửa hàng ma pháp thì đã xách hơn mười cái túi.

Nàng cảm thấy tất cả các thứ trong cửa hàng nhỏ bé này đều rất mới lạ.

Thậm chí nàng có thể phát hiện ra được một cơ hội làm ăn rất tốt.

Một khi những đạo cụ ma pháp này được bán rộng rãi ra bên ngoài, thì chắc chắn những món đồ này sẽ rất được hoan nghênh.

Lúc này, nàng thấy bên cạnh của hàng ma pháp là một cửa hàng dược tề.

“Tiệm thuốc sao?”

…….

Hiện giờ tất cả tinh lực của Lão Cừu đều dồn vào việc thành lập Thành Phố Ma Pháp.

Việc thành lập Thành Phố Ma Pháp khó khăn tầng tầng.

Ví dụ như vấn đề tiền.

Chẳng qua Lão Cừu đã nghĩ ra được một biện pháp.

Đó chính là làm một ít đặc sản của Thành Phố Ma Pháp.

Ví dụ như đạo cụ ma pháp và dược tề ma pháp.

Tất nhiên, để đảm bảo ưu thế của Thành Phố Ma Pháp thì tất cả những cư dân đều phải ký kết khế ước.

Thành Phố Ma Pháp bây giờ đừng nói là xây tường thành, đến hình thức ban đầu còn chưa có.

Một mặt là vì nhân khẩu quá ít, mặt khác là vì thiếu thốn tài nguyên và vật tư.

“Tiểu Bạch, Mặc Thành từ chối cho chúng ta xác định vị trí vận chuyển vật tư.”

“Vì sao lại từ chối? Chúng ta cũng trả tiền cơ mà.”

“Chắc là nhận ảnh hưởng của thương hội thành Tinh Bạch.”

“Mặc Thành không thuộc về khu Tam Hoang, thương hội thành Tinh Bạch có thể gây ảnh hưởng cho bọn họ cơ à?”

“Việc này không quan hệ gì đến Mặc Thành nằm trong Khu Tam Hoang hay không, mà là bọn họ cảm thấy chúng ta không có sức ảnh hưởng bằng thương hội thành Tinh Bạch.”

“Không có Mặc Thành thì chẳng lẽ không có thành thị khác nữa à?” Thư Tiểu Bạch hỏi.

“Coi như quãng đường vận chuyển xa hơn thì chúng ta cũng có thể trả thêm tiền mà.” Thư Tiểu Bạch lại nói.

“Vấn đề là ở chỗ này, thương hội thành Tinh Bạch đã liên minh với Mặc Thành, họ nói bất kể thành thị nào ký kết hợp đồng với chúng ta đều sẽ bị bọn họ liệt vào sổ đen.”

“Nói cách khác, là bọn họ muốn vây chết chúng ta ở đây?”

“Đúng là như thế.” Lão Cừu gật đầu.

Hắn cũng không nghĩ đến thương hội thành Tinh Bạch lại sử dụng chiêu trò này để cắt đứt đường phát triển của Thành Phố Ma Pháp.

“Thế làm sao bây giờ? Dùng vũ lực giải quyết à?”

Lão Cừu vội vàng lắc đầu: “Ngươi dùng nắm đấm để làm ăn với người khác, thì sau này ai còn dám làm ăn với ngươi nữa.”

“Vậy thì phải làm sao?”

“Chờ thôi, còn có thể làm gì nữa.” Lão Cừu nói.

“Chờ đến bao giờ?”

“Chờ đến khi thành Tinh Bạch không nhịn nổi nữa, đến khi đó họ sẽ trực tiếp ra tay với chúng ta.” Lão Cừu nói ra: “Mà chúng ta chỉ cần chỉ cần chờ những món đặc sản này được truyền rộng rãi ra ngoài, thì sẽ không ai có thể cản được chúng ta nữa.”

Lão Cừu vô cùng tin tưởng với những món đặc sản của Thành Phố Ma Pháp.

Toàn bộ thế giới này có bao nhiêu phòng thí nghiệm đang nghiên cứu những dược tề cường hóa chứ.

Mà ở trong học viện Ma Pháp đã có năm học viên tiếp xúc với thuật Luyện Kim, trong đó có bốn học viên đã nắm giữ được cách luyện chế dược tề trong thuật Luyện Kim.

Bình Luận (0)
Comment