Ban đầu Lão Cừu còn muốn nắm dược tề Luyện Kim ở trong tay, như vậy sẽ tạo ra một sản nghiệp có lợi ích to lớn cho học viện Ma Pháp.
Nhưng mà sau khi suy nghĩ lại, thì Lão Cừu vẫn để cho những học viên và người nhà của học viên làm chuyện này.
Để cho bọn họ có thể phát triển và trưởng thành, sau đó lại kéo theo Thành Phố Ma Pháp phát triển.
Lão Cừu cũng hiểu mình không phải là người biết làm ăn, nên làm như vậy sẽ tốt hơn nhiều.
Còn về phần công hội Ngự Thú thì là ý kiến của Lão Vu.
Sau khi Lão Vu hỏi thăm ý kiến của Lão Cừu thì hai người đã thức trắng đêm bàn bạc, cuối cùng cũng tạo nên công hội Ngự thú.
Hiện giờ có vẻ như thương hội thành Tinh Bạch đã cắt đứt đường sống của Thành Phố Ma Pháp.
Nhưng chỉ cần Thành Phố Ma Pháp vẫn còn có thực lực tuyệt đối, thì tất cả đều không phải là vấn đề.
Chỉ nghe nói qua thư sinh chết đói, thương nhân chết đói, chứ chưa từng nghe qua binh lính có thể chết đói.
Bởi vì ai cũng hiểu, khi tên lính này đói đến cực điểm, thì hắn sẽ dùng súng và đao trong tay mình làm chuyện gì.
“Muốn ta làm gì?” Thư Tiểu Bạch hỏi.
“Tiếp tục làm theo kế hoạch thôi, gia tăng sức chiến đấu của học viện Ma Pháp, đây chính là chuyện duy nhất chúng ta cần làm.”
Thư Tiểu Bạch gật đầu, có Lão Cừu ở đây rồi, hắn không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
…….
Lâm Vãn Nguyệt rất kinh ngạc với Thành Phố Ma Pháp.
Mặc dù quy mô của Thành Phố Ma Pháp còn rất nhỏ, tối đa chỉ bằng quy mô của một thành trấn nhỏ, nhưng đồ vật ở nơi này rất mới lạ.
Lâm Vãn Nguyệt đi đến trước cổng của công hội Ngự Thú, bỗng nhiên nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Tiền Phương.” Lâm Vãn Nguyệt kêu lên.
Tiền Phương đang đứng ở trước cổng công hội Ngự Thú liền ngây ra.
“Lâm…Lâm tiểu thư.”
Tiền Phương là một nhân viên của công ty tình báo mà Lâm Vãn Nguyệt xây dựng lên, hắn cũng là một trong những gián điệp lâu năm của công ty.
Tiền Phương nhìn thấy Lâm Vãn Nguyệt đến Thành Phố Ma Pháp thì rất kinh ngạc, nhất là khi Lâm Vãn Nguyệt nhìn thấy hắn ở đây thì lại càng lúng túng.
Đúng lúc này, một con chim trắng vỗ cánh hạ xuống bờ vai của Tiền Phương.
Lâm Vãn Nguyệt hơi sững sờ, từ khi nào mà Tiền Phương lại nuôi thú cưng rồi?
Trước kia hắn luôn nói là mình không thích những thứ này cơ mà?
Thế sao bây giờ hắn lại nuôi một con chim nhỏ?
Không phải…đây không phải là thú nuôi, đây là Ngự Sủng!?
Làm sao có thể chứ? Hắn cũng giống như mình, là một kẻ đến từ bên ngoài, sao có thể trở thành Ngự Thú sư được?
Trong đầu Lâm Vãn Nguyệt bỗng nhiên nhảy ra một suy nghĩ.
Sau đó sắc mặt của nàng lập tức trở nên rất khó coi.
Nàng đè thấp giọng nói: “Ngươi phản bội ta!”
Tiền Phương sờ sờ mũi rồi nói: “Lâm tiểu thư, rất xin lỗi, xem ra ngươi phải đi với ta một chuyến rồi.”
Lâm Vãn Nguyệt quay đầu chạy.
Tiền Phương nhìn Lâm Vãn Nguyệt chạy xa rồi mới nói với con chim trắng trên bờ vai: “Yêu Yêu, bắt nàng.”
Con chim trắng nhỏ lập tức hóa thành một cơn gió đuổi theo Lâm Vãn Nguyệt.
Lâm Vãn Nguyệt rất tự tin với tốc độ của mình.
Tuy nhiên lại bị con chim trắng tên là Yêu Yêu đuổi kịp.
Yêu Yêu trực tiếp đánh ra một kỹ năng làm tê liệt.
Nhưng trên người Lâm Vãn Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện một vòng sáng màu lam nhạt chặn công kích của Yêu Yêu lại.
Lâm Vãn Nguyệt ngẩn ra, nàng không hề nhìn thấy công kích của Yêu Yêu.
Nhưng nàng có thể mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó đang bay về phía mình.
Yêu Yêu cũng hơi bất ngờ, nhưng mà nó lại tiếp túc chém giá hai cái đao gió về phía Lâm Vãn Nguyệt.
Vòng ánh sáng màu lam nhạt lóe lên hai gợn sóng, nhưng vẫn hoàn hảo không hề bị tổn hại.
Lúc này Lâm Vãn Nguyệt mới xác định rằng Yêu Yêu đang công kích mình.
Mà công kích của nó bị Chiếc Nhẫn Thủ Hộ mình vừa mua chặn lại.
Yêu Yêu cảm thấy rất mất mặt, đây chính là lần đầu tiên nó chấp hành nhiệm vụ của chủ nhân, thế mà lại gặp phải cản trở.
Thân hình của Yêu Yêu lộn một vòng trên không trung, lông vũ màu trắng của nó lập tức biến thành màu đỏ, nó đã biến thành một con chim lửa, trên người còn có những ngọn lửa đang bùng cháy.
Yêu Yêu lao thẳng về phía Lâm Vãn Nguyệt.
Vòng ánh sáng màu lam nhạt trước mặt Lâm Vãn Nguyệt lập tức bị vỡ tan.
“Đừng.” Tiền Phương ở phía sau vội vàng kêu lên.
Thân hình của Yêu Yêu dừng lại ngay sát mũi Lâm Vãn Nguyệt.
Vẻ mặt Lâm Vãn Nguyệt lúc đỏ lúc trắng.
“Lâm tiểu thư, tự ngươi đi theo ta? Hay là ta trói ngươi đi theo ta?”
Ánh mắt của Lâm Vãn Nguyệt lập lòe, đang nghĩ xem nên chạy trốn thế nào.
“Lâm tiểu thư, nơi này là Thành Phố Ma Pháp, ngươi có thể chạy đi đâu?” TIền Phương thản nhiên nói.
“Tại sao ngươi phải phản bội ta? Là vì ta trả ngươi quá ít tiền? Hay là vì Thành Phố Ma Pháp cho ngươi quá nhiều tiền?”
Tiền Phương gãi đầu một cái rồi nói: “Lâm tiểu thư, ban đầu ta cũng giống như ngươi, thân phận bị bại lộ rồi sau đó bị bọn họ bắt được, nhưng mà bây giờ ta thực sự muốn dựa dẫm vào họ.”
“Vì sao?” Lâm Vãn Nguyệt nhìn Tiền Phương đầy tức giận.
Lâm Vãn Nguyệt rất đau lòng, Tiền Phương là một gián điệp lâu năm, thế mà cũng bị đối phương mua chuộc.
Chẳng lẽ đối phương ra một cái giá khiến kẻ già đời như Tiền Phương cũng không thể từ chối được sao?