“Lâm tiểu thư, chắc ngươi cũng biết ta có thể chất Hàn Băng nên ta không thể nảo cảm nhận được ấm áp chứ.” Tiền Phương nói.
“Vấn đề mà tất cả bệnh viện trên thế giới này cũng không thể giải quyết được, chẳng lẽ người ở đây có thể giải quyết giúp ngươi sao?”
Tiền Phương mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay của hắn ngưng tụ ra một khối băng, dưới ánh mặt trời khối băng này hết sức chói mắt.
“Đây là…?”
“Bọn họ không giải quyết vấn đề cho ta, mà là họ để cho ta biết làm sao để khống chế thể chất của mình.”
Yêu Yêu đang trong hình dáng chim lửa lao xuống cọ cọ thân thể lên khối băng, có vẻ như nó hết thích loại cảm giác này.
Lửa trên người nó tắt dần, khôi phục thành con chim trắng nhỏ.
“Yêu Yêu thích Tiền Phương nhất.”
Yêu Yêu nhảy lên bờ vai Tiền Phương, dùng cái đầu nhỏ cọ vào mặt hắn.
Tiền Phương cũng vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Yêu Yêu.
Lâm Vãn Nguyệt thì không dám tin vào mắt mình.
Chẳng lẽ tên này là giả mạo?
Một tên gia hỏa vẫn luôn không có hứng thú gì với động vật, thế mà giờ lại chơi đùa với một con chim nhỏ.
“Đi thôi, Lâm tiểu thư chắc phải có giá trị 100 Điểm Cống Hiến.”
Lâm Vãn Nguyệt chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày mình lại bị bắt để đi đổi tiền thưởng.
“Cho nên những tin tức ngươi truyền về cho ta đều là giả đúng không?”
“Tin tức là thật, chẳng qua thêm vài tin tức có tình dẫn dắt mà thôi.” Tiền Phương nhún vai.
Sắc mặt Lâm Vãn Nguyệt lập tức thay đổi, nàng cũng làm tình báo, nên tất nhiên sẽ hiểu, vài tin tình báo dẫn dắt sẽ ảnh hưởng đến phán đoán như thế nào.
Tiền Phương dẫn Lâm Vãn Nguyệt đến Học viện Ma Pháp.
Đi qua cổng thì chào lão Khâu một câu, rồi dẫn theo Lâm Vãn Nguyệt đi vào bên trong.
Khi Tiền Phương tìm thấy Lão Cừu thì thấy Lão Cừu và Thư Tiểu Bạch đang ở trên một bãi cỏ.
Lão Cừu đang học Ngự Kiếm thuật thì thấy Tiền Phương đi đến, lập tức thu hồi lại tư thế.
“Tiền Phương, sao ngươi lại đến đây.”
“Ta bắt được một người, là thủ lĩnh của gián điệp.” Tiền Phương nói.
“Ông chủ củ à?” Lão Cừu hỏi.
“Đúng thế, công ty của nàng rất nổi tiếng trong ngành tình báo, ta không ngờ nàng lại tự mình đến đây, kết quả trùng hợp gặp mặt, ta cũng rất bất đắc dĩ.”
Nói thật, nếu như gặp ở nơi khác thì Tiền Phương cũng không xuống tay với Lâm Vãn Nguyệt.
Mấu chốt là khi đó lại ở ngay cổng của công hội Ngự Thú, mà Yêu Yêu vẫn còn ở trên bả vai hắn.
Hắn cũng hiểu việc này không thể giải thích được nữa rồi, cho nên dứt khoát bắt nàng luôn, như vậy còn có thể kiếm được Điểm Cống Hiến.
“Nàng đáng giá bao nhiêu Điểm Cống Hiến?”
“Ngươi muốn Điểm Cống Hiến làm gì?”
“Ta muốn đổi vài thứ cho Yêu Yêu.”
“Xưng hô thế nào?” Lão Cừu quay sang hỏi Lâm Vãn Nguyệt.
“Lâm Vãn Nguyệt.” Lâm Vãn Nguyệt trực tiếp trả lời.
“Lâm tiểu thư, phiền ngươi ở chỗ này một thời gian đi.” Lão Cừu nói ra.
Mặc dù bọn họ cũng đề phòng gián điệp, nhưng cũng không đến mức gặp kẻ nào giết kẻ đó.
Cùng lắm thì chỉ bắt lại giam giữ, cho đến chuyện lần này kết thúc sẽ thả ra.
“Các ngươi ngươi không muốn lung lạc hay mua chuộc ta sao?”
“Ta có thể mua chuộc Tiền Phương là vì ta và hắn đã quen biết từ trước, ta biết hắn cần gì, còn ngươi thì ta không biết ngươi cần gì, hơn nữa cũng không biết ngươi có thật lòng gia nhập hay không, sử dụng ngươi quá nguy hiểm.” Lão Cừu nói ra.
“Hiện giờ các ngươi rất thiếu vật tư và tài nguyên đúng không.” Lâm Vãn Nguyệt nói.
Lão Cừu nhìn Lâm Vãn Nguyệt nói: “Người sáng suốt đều biết chuyện này.”
“Thương hội thành Tinh Bạch đã xúi giúc những thế lực thương nghiệp khác phong tỏa các con đường tài nguyên và vật tư của Thành Phố Ma Pháp đúng không?”
“Cho nên?”
“Ta có thể giúp các ngươi vận chuyển vật tư cần thiết đến đây.” Lâm Vãn Nguyệt nói.
“Ngươi làm gián điệp, còn kiêm luôn nghiệp vụ này cơ à?”
“Ta quen biết rất nhiều người.” Lâm Vãn Nguyệt nói.
Nàng làm nhân viên tình báo nên có rất nhiều các mối quan hệ.
Lâm Vãn Nguyệt cũng có không ít tình báo thương nghiệp, rất nhiều khách hàng của nàng đều là người trong vòng thương nghiệp.
Mà thật ra Thành Phố Ma Pháp cũng là một tình báo thương nghiệp rất có giá trị.
“Điều kiện của ngươi là gì?” Lão Cừu hỏi.
Nếu như hắn tiếp nhận điều kiện của Lâm Vãn Nguyệt.
Như vậy thì Lâm Vãn Nguyệt sẽ từ tù binh biến thành đồng bạn hợp tác.
Tù binh thì không có quyền được nói điều kiện.
Nhưng đồng bạn hợp tác thì nhất định phải có chỗ tốt và lợi ích.
“Ta muốn làm độc quyền đại lý tất cả đặc sản của Thành Phố Ma Pháp trong vòng 10 năm.”
“Ngươi ăn sh*t đi.” Thư Tiểu Bạch và Lão Cừu đồng thời kêu lên.
Nếu như họ tiếp nhận điều kiện này của Lâm Vãn Nguyệt, thì đúng là Lâm Vãn Nguyệt có thể khiến cho những sản phẩm này được lan tràn rộng rãi ra bên ngoài.
Nhưng mà 10 năm tiếp theo, sự phát triển của Thành Phố Ma Pháp sẽ nằm trong tay của Lâm Vãn Nguyệt.
Trong 10 năm này, Lâm Vãn Nguyệt hoàn toàn có thể thành lập một đường dây tiêu thụ hoàn chỉnh.
Đến khi đó nếu Thành Phố Ma Pháp mà không hợp tác với nàng, thì lập tức sẽ trở về nguyên trạng.
Não tàn mới đồng ý loại yêu cầu này.
Cho dù không có Lâm Vãn Nguyệt thì cùng lắm là nửa năm sau, bọn họ cũng có thể đột phá được sự phong tỏa thương nghiệp này.
Dù sao trên thế giới này không ai làm mua bán lỗ vốn, mà mua bán có thể kiếm tiền thì dù cho mất đầu cũng không ngăn được đám thương nhân này.
Huống chi cơ sở của Thành Phố Ma Pháp không phải là thương nghiệp, mà là giết người phóng hỏa.
Nếu như ép Thành Phố Ma Pháp đến mức đường cùng.
Lúc đó thả Thư Tiểu Bạch ra phóng vài cái cấm chú.
Thử hỏi ngươi có sợ hay không.
Lâm Vãn Nguyệt cũng hơi xấu hổ, yêu cầu này đúng là hơi quá.
“Một năm…được không?”
“Một ngày cũng đừng hòng, ngươi tưởng mình là ai?”
Thư Tiểu Bạch cười lạnh, nếu như không phải ngươi xinh đẹp, thì ta đã ném ngươi cho chó ăn rồi.
Thư Tiểu Bạch không hiểu chuyện thương nghiệp, không hiểu chính trị, không hiểu âm mưu quỷ kế.
Nhưng mà Thư Tiểu Bạch cũng không ngu xuẩn.
Chẳng qua là ngày nào Lão Cừu cũng mắng hắn là ngu xuẩn.
“Lâm tiểu thư, thế này đi, chúng ta làm một cái giao dịch.” Lão Cừu mỉm cười nói.