---Nhân ngày cá tháng tư sẽ bạo đủ 10 chương cho anh em---
-----------------
Một khóa học kết thúc, Lý Mâu vặn vặn eo.
Hắn lấy thời khóa biểu ra xem, chương trình học của mình hôm nay đã kết thúc.
Lúc này, hắn nhìn thấy A Vân và La Tâm.
Lý Mâu lập tức đuổi theo: “Chị Đại, A Vân lão sư.”
“Nhóc con, tan học rồi à?” La Tâm hỏi.
“Chị Đại, chương trình học hôm nay đã xong rồi, hai người muốn đi đâu thế?”
“Làm nhiệm vụ.”
“Chị Đại, A Vân lão sư, hay là để ta đi làm trợ thủ cho hai người nhé?”
“Ngươi xéo đi, ngươi không cản trở chúng ta là may rồi, còn trợ thủ cái gì.” La Tâm nói không khách chút nào.
Ma thú cấp bốn và cấp năm, chỉ cần vài phút Lý Mâu sẽ trở thành thức ăn nhanh.
Lý Mâu lập tức nói ra: “Chị Đại, đừng xem thường ta, lần trước ta đi theo Lâm lão sư làm nhiệm vụ, cũng đã giúp được không ít.”
La Tâm dừng bước, quay lại nhìn Lý Mâu.
Mặc dù nàng cực kỳ chán ghét Lâm Tố, nhưng mà thực lực của Lâm Tố thì nàng vẫn công nhận.
“Ngươi nói Lâm Tố sao? Hắn ra ngoài làm nhiệm vụ mà cũng cần ngươi hỗ trợ à?”
“Ta vừa mới dùng Điểm Cống Hiến đổi được một đạo cụ ma pháp rất khá.”
“Ồ? Đạo cụ gì? Lấy ra xem nào.”
Lâm Tố tìm Lý Mâu hỗ trợ, có lẽ là vì cái đạo cụ ma pháp này rồi.
Lý Mâu mò mò vào trong túi, sau đó móc ra một chiếc nhẫn màu tím đeo lên ngón tay.
“Tại sao ngươi lại để chiếc nhẫn này ở trong túi?”
“Ah…ha ha…ta thường xuyên không cẩn thận kích hoạt nó.” Lý Mâu lúng túng.
Bởi vì hắn chưa sử dụng ma pháp thành thạo, cho nên thường xuyên đem ma lực truyền vào chiếc nhân ma pháp này, đã tạo thành không ít chuyện gà bay chó nhảy.
Lý Mâu giơ tay lên, ma lực tràn vào bên trong chiếc nhẫn.
Một đạo ánh sáng màu xanh bắn ra ngoài, ánh sáng màu xanh này bay ra mấy mét thì bỗng nhiên hóa thành một tấm lưới màu xanh to lớn.
“A, đạo cụ ma pháp này cũng hay đấy.”
“Chị Đại, A Vân lão sư, ta có thể đi theo hỗ trợ được chưa.”
“Được, nhiệm vụ hoàn thành, sẽ chia cho người 20 Điểm Cống Hiến.”
…….
Thời gian gần đây Mộc Kiến Bình rất nhàm chán, ngoài trừ khi đi vệ sinh ra thì lúc nào cũng có mười hai vệ sĩ kè kè bên cạnh.
Đương nhiên, nhà vệ sinh cũng phải kiểm tra trước.
Mộc Kiến Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Nhưng mà hắn cũng hiểu được vì sao chị mình lại coi trọng sự an toàn của mình đến vậy.
Đối với Mộc Kiến Tân, thì Mộc Kiến Bình chính là nhược điểm duy nhất
Chẳng qua là bất cứ ai bị nhiều người đi theo như vậy cũng rất khó chịu, không có chút không gian riêng tư nào.
Giờ phút này Mộc Kiến Bình đang ăn cơm trong một nhà hàng ngoài trời.
Nơi này chính là nơi những vệ sĩ đã chọn ra trong vố số nhà hàng.
Tầm nhìn xung quanh đây rất thoáng đãng, có thể giúp họ thuận tiện quan sát tình huống xung quanh.
Bỗng nhiên, Mộc Kiến Bình cảm thấy có một cỗ khí tức đang khóa chặt mình.
Mộc Kiến Bình thả bộ đồ ăn trong tay xuống, ba, hai, một!
Hắn quay sang nói với vệ sĩ ngồi bàn bên cạnh: “Tất cả…”
Oanh----
Một ánh lửa từ cự ly rất xa xé rách không khí bắn đến.
Trực tiếp bắn vào trước mặt của Mộc Kiến Bình.
Có hai người vệ sĩ lập tức bổ nhào lên người Mộc Kiến Bình.
“Cẩn thận, là sát thủ Huyết Quang.”
Sát thủ Huyết Quang là một tên sát thủ rất nổi tiếng ở trên đảo Bách Quần.
Không ai biết hắn có thể chất gì, chỉ biết hắn có năng lực phóng thích ra một loại tia sáng có lực phá hoại và độ xuyên thấu cực kỳ đáng sợ từ rất xa.
Có thể nói, người bị hắn để mắt đến thì khó có thể sống.
“Khụ khụ…các ngươi…các ngươi đè ta chết mất.” Mộc Kiến Bình rất khổ sở.
Nhất là khi có hai vị bảo tiêu to lớn đang đè lên người hắn, hai vị này đều cao hơn 2m2, cân nặng vượt qua 200 kg.
Hơn nữa một người hóa thành nham thạch, còn một người thì hóa thanh sắt thép.
Hai người ho sánh đôi giống như tường thành vách sắt vậy, ngày thường thì chỉ cần hai người họ đã có thể dọa lui 99% kẻ địch có lòng dạ khó lường.
Nhưng mà bây giờ Mộc Kiến Bình lại bị họ ép ở dưới thân, không khác gì bị ngọn núi lớn đè lên.
Vừa rồi sát thủ Huyết Quang công kích không làm hắn bị thương, nhưng mà bị hai tên này ép lên khiến hắn suýt nữa nhìn thấy cầu Nại Hà.
Cũng may sát thủ Huyết Quang đánh một chiêu không thành công thì sẽ không tiến hành công kích lần thứ hai.
“Không sao rồi, sát thủ Huyết Quang đi rồi.”
Có một vị vệ sĩ có lực cảm giác rất mạnh nói ra.
Hai vị vệ sĩ này mới rời khỏi thân thế Mộc Kiến Bình.
“Thiếu gia, ngài không sao chứ?”
“Ta không sao.”
Trong nháy mắt Mộc Kiến Bình phát hiện được mình khóa chặt, thì hắn đã dùng năng lực của mình để chế tạo ra một bức tường không khí ở trước mặt.
Đồng thời âm thầm thi triển một lá chắn lửa cho mọi người có mặt ở hiện trường.
Tất nhiên, nếu như Mộc Kiến Bình ở trạng thái bình thường thì hắn không thể sử dụng nhiều lá chắn lửa như vậy trong thời gian ngắn.
Chẳng qua là hắn còn có nhẫn ma pháp, cho nên mới có thể làm được điều này.
Lá chắn lửa có sức phòng ngự vật lý rất mạnh, đồng thời nó còn có thể hấp thu những công kích loại lửa.
Mặc dù không thể hấp thu hết, nhưng mà cũng có thể ngăn cản được 80% lực tổn thương của lửa.
Lại thêm mục tiêu công kích là Mộc Kiến Bình.
Nên tất cả mọi người đều chỉ bị thương ngoài da.