“Đúng là quá hỗn loạn.” Cố Trường Thanh cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mấy tên này thật là đáng ghét, ta vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, mà họ không cũng an tĩnh một chút.”
“Tiểu thư, hay là chúng ta đi về nhé.”
“Không, sao Mộc Kiến Bình vẫn chưa đến tìm ta, hắn đang ở đâu?” Cố Trường Thanh nói ra: “Ta đã hẹn với hắn rồi, thế mà hắn lại không giữ lời.”
Trong giọng nói của Cố Trường Thanh tràn đầy vẻ không vui.
“Tiểu thư, đảo Bách Quần vẫn cứ hỗn loạn như vậy, mà người của Chính Phủ Thế Giới cũng đã xuất hiện ở trên đảo rồi, việc này sẽ khiến cho ngài bị nguy hiểm.”
Sắc mặt Cố Trường Thanh lập tức trở nên âm trầm.
Bầu không khí trong phòng dường như đọng lại.
Cửa kính pha lê ở trước mặt Cố Trường Thanh đã vang lên tiếng vỡ vụn.
“Cha thật là vô dụng, đã lâu như vậy rồi mà còn chưa diệt sạch Chính Phủ Thế Giới.”
“Tiểu thư, dù sao thì Chính Phủ Thế Giới cũng đã cắm rễ hơn trăm năm ở tinh cầu Bạch Quỳnh, không dễ dàng tiêu diệt như vậy đâu.”
“Dễ dàng với không dễ dàng cái gì, đến cùng thì vẫn là vấn đề về chiến lực, nếu như một cường giả cấp Một Thành không đủ, mười người không đủ, vậy thì một trăm người là được.”
Đúng lúc này, Hàn thúc mở cửa đi vào.
“Tiểu thư, đã tìm được Mộc Kiến Bình rồi.”
“A, hắn đang ở đâu?”
“Hắn đang ở bệnh viện.”
“Hắn bị bệnh sao?”
“Không, hắn bị ám sát.” Hàn thúc nói: “Hắn là người của Mộc gia trên đảo Bách Quần, với quan hệ rối rắm và phức tạp trên đảo Bách Quần này, thì hắn là một mục tiêu của rất nhiều gia tộc và thế lực ở trên đảo.”
“Hắn không chết chứ?”
“Không biết, nhưng mà vào bệnh viện thì có lẽ chỉ bị thương thôi.”
“Ta muốn đi gặp hắn.” Cố Trường Thanh nói.
“Tiểu thư, hiện tại người của Chính Phủ Thế Giới đang nhìn chằm chằm ngài.”
“Hàn thúc, thúc qua đây.” Cố Trường Thanh ngoắc ngoắc tay.
Hàn thúc đi đến trước mặt Cố Trường Thanh.
Đúng lúc này, Hàn thúc cảm giác được một luồng khí lưu truyền vào trong cơ thể mình.
Hàn thúc lập tức mừng rỡ.
“Đi thôi, đi giết hết đám chó của Chính Phủ Thế Giới, ta không muốn nghe thấy tên của bọn chúng ở trên đảo Bách Quần này nữa.”
……
Mộc Kiến Bình đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Đúng lúc này, một vệ sĩ đi vào: “Thiếu gia, bên ngoài có một cô gái tên là Cố Trường Thanh muốn gặp ngài.”
“Vì sao nàng lại tìm đến đây rồi?’ Mộc Kiến Bình hơi kinh ngạc: “Để nàng vào đi.”
“Còn có cả vệ sĩ của nàng…cũng không vào.”
“Ah…cũng cho họ vào đi.”
Ngụy thúc đi vào đầu tiên, rồi làm một động tác cắt hầu với Mộc Kiến Bình.
Khóe miệng Mộc Kiến Bình giật giật.
Lúc này Cố Trường Thanh chạy vào.
“Kiến Bình, ngươi bị thương rồi.”
“Vết thương nhẹ mà thôi.”
“Băng bó nhiều như vậy, mà ngươi còn nói là vết thương nhẹ à.” Cố Trường Thanh nói ra: “Kiến Bình, ngươi có phải đã quên rằng đã nói đi tìm ta rồi hay không?”
“Ah…Xin lỗi, mấy hôm nay ta có nhiều việc quá.” Mộc Kiến Bình lúng tùng.
Ban ngày, xung quanh hắn lúc nào cũng có hơn chục vệ sĩ.
Ban đêm, hắn còn phải đi giở trò ở khắp nơi.
Làm gì có thời gian tìm Cố Trường Thanh chơi.
Bỗng nhiên Cố Trường Thanh lộ ra nụ cười xán lạn: “Chẳng qua ngươi bị thế này cũng tốt.”
“Hả?”
“Như vậy thì ngươi sẽ có thời gian ở bên cạnh ta.”
“Ha ha…”
Khi Mộc Kiến Bình tiếp xúc với Cố Trường Thanh ở trên thuyền, thì cũng đã phát hiện ra Cố Trường Thanh có tính tình của đại tiểu thư, nói đơn giản là bệnh công chúa.
Đương nhiên, bởi vì nàng rất xinh đẹp, nên đây không phải là vấn đề gì.
Cố Trường Thanh ngồi líu lo không ngừng trong phòng bệnh hơn hai giờ.
Mãi đến khi nàng bị Ngụy thúc lôi kéo đi, thì nàng mới bất đắc dĩ rời đi.
Đồng thời còn nói rằng ngày mai lại đến tìm Mộc Kiến Bình.
Mộc Kiến Bình cũng thở phào một hơi.
Nếu như Cố Trường Thanh còn không đi, thì hắn chỉ có thể từ bỏ hành động đêm nay.
Sau khi Cố Trường Thanh rời đi, thì Mộc Kiến Bình cũng yên lặng trốn khỏi phòng bệnh.
Khi Mộc Kiến Bình đi đến chỗ hẹn.
Thì Huyết Quang đã chờ sẵn từ lâu, giờ phút này đang ngán ngẩm ngồi dưới đất chơi game.
Bên cạnh Huyết Quang còn có một người đàn ông cao to.
Thiết Mãng, thủ hạ số một của Lê gia.
Nhân vật trong game của Huyết Quang bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, Huyết Quang hùng hùng hổ hổ đứng lên: “Mộc Kiến Bình, đến rồi thì ra đây, đừng lằng nhà lằng nhằng nữa.”
Mộc Kiến Bình từ trong bóng tối đi ra.
Khi Thiết Mãng nhìn thấy Mộc Kiến Bình, thì trong mắt hắn lóe lên một đạo ánh sáng lạnh.
Hắn cũng giống như Huyết Quang, đều bị Mộc Kiến Bình uy hiếp.
“Thiết Mãng, ta muốn đêm nay ngươi đi ám sát Lâm gia, có thể giết bao nhiêu người thì giết bấy nhiêu, tốt nhất là giết vài tên dòng chính của Lâm gia.”
“Ta không đối phó được lão tổ Lâm Hoang của Lâm gia.”
“Giao hắn cho ta là được.”
Thiết Mãng nheo mắt nhìn Mộc Kiến Bình.
Lâm Hoang là một cường giả đứng đầu trên đảo Bách Quần, cũng là một vị cường giả cấp Nửa Thành ở trên đảo.
Con hàng này thật sự có thể đối phó Lâm Hoang sao?