Mộc Kiến Bình, Thiết Mãng và Huyết Quang đi đến gần khu nhà tổ của Lâm gia.
Nhìn tòa biệt thự cổ xưa bên dưới sườn núi.
“Lâm Hoang đang ở nơi này.” Thiết Mãng nói ra: “Còn nơi cư trú của Lâm gia thì cách đây chưa đến một cây số, nếu như ở đó xảy ra chuyện gì thì Lâm Hoang cũng sẽ phát hiện.”
Mộc Kiến Bình gật đầu: “Các ngươi nghĩ cách dụ hắn ra.”
Thiết Mãng lập tức phóng về phía ngôi biệt thự dưới sườn núi.
Mộc Kiến Bình cũng nhanh chóng vẽ mấy cái đồ án ma pháp trận.
“Ngươi đang làm cái gì thế?” Huyết Quang hỏi.
“Giết người.” Mộc Kiến Bình nói.
“Đồ án này thì giết được người cái rắm.”
Mộc Kiến Bình nhìn Huyết Quang, cũng không thèm để ý tên vô văn hóa này.
Đúng lúc này, căn biệt thự bên dưới có tiếng động vang lên.
Mộc Kiến Bình cũng bắt đầu gia tăng tốc độ.
“Có gì cần ta hỗ trợ không?”
“Không, cút sang bên kia, đừng đứng ở đây, ngươi giẫm hỏng ma pháp trận của ta, ta sẽ làm hỏng thân thể ngươi.”
Huyết Quang lập tức lùi lại vài bước.
Hắn không hiểu nổi, sắp đại chiến rồi mà tên này còn vẽ vẽ cái quỷ gì không biết.
Nói thật, hắn không có chút lòng tin nào khi đối phó với cường giả cấp Nửa Thành.
Đúng lúc này, Thiết Mãng bị nện bay từ trong căn biệt thự dưới sườn núi ra ngoài.
Nhìn qua hắn có vẻ khá chật vật, đang quay đầu chạy về phía Mộc Kiến Bình và Huyết Quang đang ẩn nấp.
“Đến rồi đến rồi.” Huyết Quang vội vàng kêu lên.
Lúc này Mộc Kiến Bình cũng đã chuẩn bị xong ma pháp trận.
Người đuổi theo sau lưng Thiết Mãng là một ông lão khỏe mạnh có mái tóc trắng.
Ông lão này chính là Lâm Hoang.
Lâm Hoang cũng đã nhận ra trong rừng còn có người đang ẩn nấp.
Nhưng hắn cũng không dừng lại, trái lại còn tăng thêm tốc độ.
“Thiết Mãng, ngươi đã dám đến, thì đừng đi nữa.”
Ba---
Đột nhiên, trong rừng bắn ra một tia sáng màu đỏ.
Lâm Hoang lập tức dùng hai tay ngăn cản.
Oanh----
Một tiếng nổ vang lên, Lâm Hoang bị hỏa diễm nuốt chửng.
Nhưng sau khi khói lửa đi qua, Lâm Hoang lông tóc không tổn hao gì.
Sắc mặt Lâm Hoang lạnh lùng: “Thiết Mãng! Huyết Quang! Nam Long đã trêu chọc Mộc gia, thế mà hai người các ngươi dám hợp tác với nhau trêu chọc Lâm gia ta à? Không đúng… Lê gia hợp tác với Nam Long rồi sao? Sao có thể chứ…chẳng phải Lê thị rất ghét đám người bên ngoài đến như Nam Long sao?”
Đại não của Lâm Hoang nhanh chóng chuyển động.
Chẳng lẽ Lê Thị thực sự hợp tác với Nam Long hay sao?
Mộc gia tưởng mình chỉ đối phó với một mình Nam Long.
Còn Lê gia thì ở đằng sau để đâm lén.
Tính toán khá lắm.
Đột nhiên, phía sau lưng Lâm Hoang xuất hiện hơn mười ánh lửa.
Sắc mặt của Thiết Mãng và Huyết Quang cũng hơi thay đổi.
Rầm rầm rầm----
Hơn mười ánh lửa này lướt theo một đường hình vòng cung, tất cả đều đánh lên người Lâm Hoang.
Thiết Mãng va Huyết Quang đều hít một hơi sâu.
Mạnh quá! Hơn nữa còn rất chính xác, chỉ sợ không có ai có thể chống đỡ được đòn tấn công này.
Khói lửa qua đi, Lâm Hoang đã nằm rạp trên mặt đất.
“Này này… Lâm lão tiên sinh, lâu rồi không gặp.” Mộc Kiến Bình cười hì hì đi ra.
Lâm Hoang ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy oán giận nhìn Mộc Kiến Bình.
“Thằng nhãi Mộc gia… thế mà lại là ngươi?” Lâm Hoang thực sự không tin nổi, cũng không thể nào hiểu nổi.
Vì sao Mộc Kiến Bình và Huyết Quang, Thiết Mãng sẽ ở chung một chỗ.
Rốt cuộc thì đây là tình huống gì?
Ban ngày Huyết Quang vừa mới ám sát Mộc Kiến Bình.
Vì sao ban đêm hai người lại ở chung lại ở nhau.
Lâm Hoang nhìn Mộc Kiến Bình, lại quét mắt sang nhìn Thiết Mãng và Huyết Quang.
Đây căn bản là một cái bẫy!?
“Lâm lão tiên sinh, vì sự phát triển và yên ổn của đảo Bách Quần, cho nên chỉ có thể mời ngài đi chết.”
“Ha ha…” Lâm Hoang từ từ đứng lên, làm gì còn vẻ chật vật như vừa rồi.
Mộc Kiến Bình, Thiết Mãng và Huyết Quang đều có dự cảm không tốt.
“Đúng là không ngờ được, cái đồ chơi chuyên hố cha như ngươi lại trưởng thành đến trình độ này rồi, quả nhiên để cho lão già như ta phải thay đổi cách nhìn.”
“Ngươi không bị thương?”
“Ngươi cho rằng cường giả cấp Nửa Thành là cái gì?” Lâm Hoang cười nhạo nhìn Mộc Kiến Bình, trên người bỗng nhiên tỏa ra khí tức kinh khủng: “Có lẽ ngươi chỉ nghe nói đến cường giả cấp Nửa Thành, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự đáng sợ của cường giả cấp Nửa Thành là thế nào.”
Cảm giác áp bách lập tức đập vào mặt.
Mộc Kiến Bình, Thiết Mãng và Huyết Quang đồng thời lùi lại phía sau.
Mạnh thật! Sắc mặt ba người trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Lâm Hoang lập tức công kích về phía Mộc Kiến Bình.
Chiếc nhẫn ma pháp trên ngón tay Mộc Kiến Bình bỗng nhiên sáng lên.
Lá chắn lửa! nhưng mà nắm đấm của Lâm Hoang đã xuyên thủng lá chắn lửa trong chớp mắt, nện thẳng vào ngực của Mộc Kiến Bình.
Mộc Kiến Bình bay thẳng về sau, miệng phun ra một ngụm máu.
Cũng may là thân thể của Mộc Kiến Bình mạnh mẽ hơn người thường, nếu không sợ rằng không chỉ phụn ra một ngụm máu.
Mịa nó, cường giả cấp Nửa Thành mạnh thật.
Lâm Hoang lại xông lên lần nữa.
Nhưng mà lúc này, hắn cũng đã bước vào ma pháp trận mà Mộc Kiến Bình chuẩn bị.
Mộc Kiến Bình đang chờ cơ hội này.
Hắn lập tức phát động ma pháp trận.
Mặt đất lập tức bắn lên một tia sáng màu đỏ.
Tia sáng đỏ này phóng lên đến tận trời.
Thiết Mãng và Huyết Quang sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn cảnh Lâm Hoang bị ánh sáng đỏ này nuốt chửng.
Đặc biệt là Huyết Quang, mịa nó, cái đồ án này nguy hiểm như thế sao?
Vừa rồi hắn còn giẫm lên trên đấy, may mà cái đồ chơi này không phát động.
Bằng không thì mình đã biến thành cặn bã rồi.
Nhưng mà sau khi ánh sáng rút đi, ba người lại nhìn thấy Lâm Hoang vẫn đứng vững tại chỗ.
Mặc dù trên da hắn có rất nhiều vết bỏng, nhưng trên cơ thể hắn có rất nhiều nơi được bao trùm bởi băng, khí tức ở trên người hắn cũng không hề giảm bớt.