Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 297 - Chương 298 - Trang Phục Lễ Hội Hóa Trang (2)

Chương 298 - Trang phục lễ hội hóa trang (2)
Chương 298 - Trang phục lễ hội hóa trang (2)

“Tốt! Rất tốt…Không ngờ thứ đồ chơi hố cha như ngươi mà cũng có tiến bộ như vậy, vậy thì càng không thể để ngươi sống được nữa.”

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở phía sau lưng Lâm Hoang.

“Ai…”

Lâm Hoang còn chưa kịp phản ứng.

Một cánh tay đã đâm xuyên qua lồng ngực của hắn.

Mộc Kiến Bình, Huyết Quang và Thiết Mãng cũng không kịp phản ứng.

Khi Mộc Kiến Bình nhìn thấy người đánh lén Lâm Hoang thì ngẩn ra một lúc.

“Hàn thúc, là ngươi!?”

Hàn thúc nhìn về phía Mộc Kiến Bình: “Thằng nhóc, ta giúp ngươi một chuyện lớn như vậy, sau này có phải ngươi nên cách xa tiểu thư nhà ta ra một chút hay không?”

Đúng thật là Mộc Kiến Bình không phát hiện ra Hàn thúc lại mạnh như vậy.

Không đúng, hôm ở trên thuyền, Hàn thúc còn bị mấy tên côn đồ làm bị thương cơ mà.

Đột nhiên, Mộc Kiến Bình nhìn thấy Lâm Hoang đang nằm dưới đất lại nhúc nhích, sau lưng hắn còn mọc ra hơn mười sợi rễ.

“Cẩn thận!” Mộc Kiến Bình vừa dứt lời, thì lồng ngực của Hàn thúc đã bị đâm thủng.

“Hắc hắc hắc…” Lâm Hoang lại đứng lên, sợi rễ sau lưng hắn nhấc Hàn thúc lên, trong miệng còn phát ra tiếng cười quái dị: “Máu thịt của cường giả cấp Một Thành!!”

Lúc này Thiết Mãng và Huyết Quang đã tê dại cả da đầu.

Mộc Kiến Bình lập tức ra tay, Đom Đóm!

Rầm rầm rầm----

Trong nháy mắt, ánh lửa lại nuốt sống Lâm Hoang.

Mộc Kiến Bình nhân cơ hội này lao lên cướp lại Hàn thúc, rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.

Ánh lửa qua đi, Lâm Hoang vẫn như cũ không tổn thương gì.

Đúng lúc này, sợi rễ sau lưng Lâm Hoang đâm xuống mặt đất.

Cây cối xung quanh bắt đầu khô héo, trong miệng Lâm Hoang phát ra âm thanh sảng khoái.

Đồng thời thương thế trên người hắn đang hồi phục nhanh chóng, mà khí tức của hắn cũng càng ngày càng trở nên kinh khủng.

“Phù…cảm giác này thực sự tuyệt vời.”

Sắc mặt của Thiết Mãng và Huyết Quang đều hết sức khó coi.

Lâm Hoang có thực lực kinh khủng như vậy, vì sao Lâm gia còn ra vẻ đáng thương lâu như vậy?

Căn bản không có ai ở trên đảo có thể đối kháng được với trình độ này của Lâm Hoang.

Thực vật xung quanh khô héo càng nhiều, thì thân thể của Lâm Hoang lại càng lớn.

“Tên này còn là người sao?”

“Đã không phải người rồi.” Hàn thúc yếu ớt nói: “Hắn đã chuyển hóa thành sứ đồ, là chó săn của Chính Phủ Thế Giới.”

“Sứ đồ là gì?”

“Chính là tên này, cũng giống như mấy tên côn đồ mà ngươi đã gặp ở trên thuyền.”

“Đám côn đồ đó cũng là sứ đồ sao?”

“Bọn chúng chỉ là sản phẩm lỗi, tên này mới là sứ đồ hoàn chỉnh.” Hàn thúc nói.

“Hàn thúc, ngươi là cường giả cấp Một Thành à?”

“Ta không phải…ta tương đối đặc thù.” Hàn thúc yếu ớt nói ra: “Ta chỉ tạm thời đạt đến cấp Một Thành mà thôi.”

Huyết Quang và Thiết Mãng không hiểu cái gì gọi là tạm thời đạt đến cấp Một Thành.

Nhưng mà trong mắt bọn họ, Hàn thúc đã cực kỳ đáng sợ.

Mặc dù hắn mới chỉ ra tay có một lần.

Nhưng mà bọn họ còn không biết được vì sao Hàn thúc có thể bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Lâm Hoang.

Mà Lâm Hoang là một cường giả cấp Nửa Thành hàng thật giá thật, lại bị một chiêu của Hàn thúc xuyên thủng lồng ngực.

Tất nhiên, sau đó Hàn thúc bị Lâm Hoang giết ngược, đúng là có chút mất mặt cấp Một Thành.

“Làm sao để đối phó tên này bây giờ?”

“Chỉ bằng các ngươi thì không đối phó được hắn đâu, hắn đã có thực lực cấp Một Thành, ngoài trừ việc không có ‘Lực lượng tan rã’ ra thì hắn không kém gì cường giả cấp Một Thành cả.” Hàn thúc nói.

“Coi như là cường giả cấp Một Thành thì cũng sẽ bị thất bại, cũng sẽ bị giết chết.” Mộc Kiến Bình nói ra: “Không có chuyện gì là không thể.”

“Ta bảo không thể là không thể.” Hàn thúc nói ra: “Các ngươi quá yếu, nhất là khi sợi rễ của hắn đã cắm xuống mặt đất, hắn có thể thôn phệ sinh mệnh những thực vật ở xung quanh.”

“Ta vẫn muốn thử một lần.” Mộc Kiến Bình nói.

“Vì sao ngươi không hiểu nhỉ.”

Mộc Kiến Bình giơ tay trái lên, viên bảo thạch trên chiếc nhẫn ma pháp lập tức tỏa ra những ánh sáng diễm lệ.

Đúng lúc này, xung quanh Mộc Kiến Bình xuất hiện sáu cái ma pháp trận.

Thiết Mãng, Huyết Quang và Hàn thúc đều nhìn Mộc Kiến Bình với ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ.

Đây là năng lực gì?

Trước đó họ đã thấy Mộc Kiến Bình vẽ ma pháp trận xuống mặt đất.

Hiệu quả đúng thật là rất kinh người.

Nhưng mà giờ phút này, nhưng ma pháp trận này lại bỗng nhiên xuất hiện ở giữa không trung.

Triệu hoán. Sứ Giả Nguyên Tố!

Một cái áo choàng ma pháp xuất hiện bên trong ma pháp trận, sau đó khoác lên người Mộc Kiến Bình.

Sau đó là mũ ma pháp, giày ma pháp, hộ oản ma pháp, dây chuyền ma pháp.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, và không thể tin nổi.

Mộc Kiến Bình giơ tay phải lên cao, thò vào cái ma pháp trận ở trên đỉnh đầu.

Lúc hạ tay xuống, thì trong tay đã có một một cái gậy ma pháp.

Mọi người lại nghi ngờ, cầm cái gậy này để làm gì?

Vũ khí à? Cầm gậy gõ người sao?

Nhưng mà có vẻ như cái vũ khí này không được cứng rắn cho lắm.

Còn cả bộ quần áo kỳ quái này nữa, có thể gia tăng sức chiến đấu sao?

Nhìn cái áo choàng này, có vẻ như không thích hợp để chiến đâu chút nào.

“Nhãi con, đây là trang phục lễ hội hóa trang à?”

“Đây chính là sức mạnh.” Mộc Kiến Bình vung gậy ma pháp lên.

Thân thể của ba người Hàn thúc, Huyết Quang và Thiết Mãng bị một khối cầu năm màu bao phủ, rồi dần dần bay lên không trung.

“Đây là cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment