Hàn thúc cũng coi như là một người có kiến thức rộng rãi.
Thậm chí hắn cũng đã gặp mặt đa số những cường giả cấp Một Thành trên thế giới.
Nhưng mà loại kỹ năng kỳ dị này thì hắn chưa tứng nghe thấy.
Mộc Kiến Bình lại gõ gậy ma pháp xuống đất.
Chỉ thấy Lâm Hoang phía đối diện bỗng nhiên nhảy dựng lên rồi kêu thảm thiết.
“Tên kia làm gì thế? Ta không thấy Mộc Kiến Bình tấn công, vì sao Lâm Hoang lại phản ứng kịch liệt như vậy?”
Trong mắt Hàn thúc lóe lên một vệt ánh sáng.
“Ta không biết hắn làm gì, cũng không biết hắn làm bằng cách nào, nhưng mà ta biết, hắn đã đốt sạch những sợi rễ ở dưới lòng đất của tên sứ đồ này.”
Mặc dù Hàn thúc bị thương nặng, nhưng mà hắn vẫn có thể cảm nhận được.
Với lực cảm giác của cấp Một Thành, thì trên chiến trường có gió thổi cỏ lay gì đều không thể thoát được tầm mắt của hắn.
Dưới mặt đất, bỗng nhiên xuất hiện nhiệt độ rất cao, trong nháy mắt đó nhiệt độ đã tăng lên hơn 1000 độ C.
Những sợi rễ mà Lâm Hoang đã bố trí dưới lòng đất để hấp thu sinh mệnh lực của những thực vật xung quanh, đều hóa thành tro tàn trong chớp mắt.
“Thật không thể tin nổi, rốt cuộc thì đây là năng lực gì?” Hàn thúc kinh ngạc thán phục.
“Chết đi cho ta.” Lâm Hoang giận dữ, những sợi rễ sau lưng bỗng nhiên lao thẳng về phía Mộc Kiến Bình.
“Phong---"
Mộc Kiến Bình quát nhẹ một tiếng.
Những sợi rễ lập tức bị chém nát.
Lại là cái gì đây?
Hàn thúc, Huyết Quang và Thiết Mãng đều không thể hiểu nổi.
Bọn họ chỉ mơ hồ cảm thấy có vài cơn gió không nhìn thấy ở trong không khí.
Nhưng mà họ lại không hiểu được cơn gió đó đã làm gì.
Lâm Hoang sợ hãi nhìn Mộc Kiến Bình.
Mộc Kiến Bình lại giơ lên gậy ma pháp.
Một cái ma pháp trận xuất hiện ở giữa không trung.
Dưới lòng đất lại có một cánh tay bằng đất đá vọt lên, tóm chặt lấy chân của Lâm Hoang.
Lâm Hoang hoảng hốt, vội vàng dùng lực đánh nát cánh tay đó.
Dù bàn tay đất đá này to, nhưng mà cũng không cứng rắn lắm.
Chẳng qua là xung quanh Lâm Hoang, lại xuất hiện rất nhiều những cánh tay bằng đất đá này.
Ba ba ba---
Những bàn tay này liên tục tóm lấy Lâm Hoang.
Lâm Hoang đánh nát một cái, lại có cái thứ hai, thứ ba tóm lấy hắn.
Rất nhanh, Lâm Hoang đã bị những cánh tay này hầu hạ cho thương tích đầy mình.
Hàn thúc, Huyết Quang và Thiết Mãng đều ngẩn người.
Lại thêm chiêu thức kỳ quái nữa.
Mộc Kiến Bình thì đặt gậy ma pháp xuống đất, rồi sửa sang lại áo choàng và mũ ma pháp.
Lần sau trở về hắn phải bảo Thư Tiểu Bạch sửa lại một chút mới được.
Dù bộ trang bị này triệu hoán ra sẽ tự động mặc vào người.
Nhưng mà lại mặc hơi lệch, cảm giác hơi khó chịu.
Lâm Hoang nhìn thấy Mộc Kiến Bình buông gậy ma pháp ra thì lập tức xông lên cướp đoạt.
“Tiểu tử, cẩn thận…”
Những sợi rễ sau lưng Lâm Hoang lao thẳng đến, quấn lấy gậy ma pháp rồi cấp tốc lùi lại.
“Ha ha…của ta.” Lâm Hoang cực kỳ sung sướng.
Hắn cũng không ngờ lại dễ dàng đoạt được như vậy.
“Tiểu tử, ngươi có não không?” Hàn thúc giận dữ mắng to.
Nhưng mà Mộc Kiến Bình lại không hoang mang chút nào, vẫy tay một cái.
Gậy ma pháp lập tức tan biến trước mặt Lâm Hoang, sau đó lại xuất hiện ở trong tay của Mộc Kiến Bình.
“Đây…”
Hàn thúc bó tay rồi, hóa ra là do mình thừa hơi.
Lâm Hoang thì vừa sợ vừa giận.
Mộc Kiến Bình cười: “Ngươi có muốn thử lại lần nữa không?”
Lâm Hoang đã không còn ý muốn chiến đấu nữa.
Năng lực của Mộc Kiến Bình rất cổ quái.
Hoàn toàn không giống lẽ thường.
Cho nên hắn muốn rời khỏi nơi này trước rồi tính sau.
“Hẳn là ngươi đang muốn chạy nhỉ.”
Mộc Kiến Bình lại giơ gậy ma pháp lên, đúng lúc này, viên bảo thạch được khảm trên gậy bỗng nhiên lóe sáng.
Ngay sau đó, Lâm Hoang bị mấy chục cái ma pháp trận bỗng nhiên xuất hiện bao vây.
Kho Vũ Khí trắng đen!
Mọi người hết sức nghi ngờ.
Còn Lâm Hoang ở trong vòng vây thì cảm thấy rất khủng bố.
Tiếp theo, gậy ma pháp trong tay Mộc Kiến Bình hạ xuống.
Vô sô ánh kiếm màu trắng và đen lao xuống.
“A…”
Lâm Hoang chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đó liền bị Kho Vũ Khí đâm thành tổ ong vò vẽ.
Không, chính xác hơn là bị băm cho chó ăn.
Mộc Kiến Bình sử dụng xong chiêu này thì lập tức hối hận.
Bộ trang bị Sứ Giả Nguyên Tố này, mỗi một kiện đều cất chứa một loại ma pháp và thuộc tính nguyên tố.
Mộc Kiến Bình chỉ cần rót ma lực vào là có thể sử dụng.
Nhưng mà loại ma pháp này có số lần sử dụng hạn chế.
Lúc trước hắn cũng muốn học Kho Vũ Khí, tiếc là đời này của hắn đã vô duyên với ma pháp này.
Lần này có cơ hội nếm thử, dĩ nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà Kho Vũ Khí chỉ có thể sử dụng một lần.
Việc này khiến hắn rất hối hận, giết gà lại đi dùng dao mổ trâu.
Khi sử dụng thì đúng là rất sung sướng.
Nhưng khi sung sướng qua đi thì lập tức hối hận.
Vừa rồi mình nên sử dụng hệ Hỏa mà mình quen thuộc để giết con hàng này mới đúng.
Nhưng giờ hối hận cũng vô dụng, Mộc Kiến Bình lại kiểm tra xem trong Sứ Giả Nguyên Tố còn thừa mấy cái ma pháp.
Cũng may, trong này vẫn còn hai đại chiêu.
Lúc này, ánh mắt của Thiết Mãng và Huyết Quang nhìn Mộc Kiến Bình đều thay đổi.
Những năng lực vừa rồi của Mộc Kiến Bình quá khó tin, cũng mạnh đến mức quá đáng.
Nhìn thi thể bị cắt nát vụn của Lâm Hoang và mặt đất mấp mô xung quanh thì biết.
Hàn thúc cũng kinh ngạc và thán phục không thôi.
“Tiểu tử, rốt cuộc thì đây là năng lực gì? Quá kỳ lạ.”
“Bình thường thôi.” Mộc Kiến Bình ra vẻ hời hợt.
Trong lòng hắn thì rất đắc ý, dù sao thì hắn cũng tự tay giết chết một vị cường giả cấp Nửa Thành hang thật giá thật.
Tuy rằng dựa vào trang bị, nhưng mà trang bị cũng là một bộ phận của thực lực.
Mộc Kiến Bình không hề cảm thấy nhục, trái lại hắn cho rằng đây là vinh quang.
“Được rồi, loại chuyện này chắc cũng không tiện nói nhiều, vậy ta cũng không hỏi, ta đi trước đây.”
“Hàn thúc, có cần ta đưa ngươi về không?”
“Không cần, không phải ngươi vẫn còn việc phải làm à?”
Đừng nhìn Hàn thúc và Ngụy thúc lúc nào cũng gây trò cười, trên thực tế đầu óc hai người họ rất thanh tỉnh.
Mộc Kiến Bình và Huyết Quang, Thiết Mãng đi đến đây tuyệt đối không phải là vì ngắm cảnh đêm.
Hắn không có quan hệ gì đánh những tranh đấu ở trên đảo này, cũng không có ý định tham gia vào, cho nên rời đi là tốt nhất.
Về phần đám người Mộc Kiến Bình quyết đấu sinh tử hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Mộc Kiến Bình cũng chỉ khách sáo vài câu mà thôi.
Dù sao hắn vẫn còn việc phải làm.
Chờ Hàn thúc đi thì Mộc Kiến Bình nói với Thiết Mãng: “Đến lượt ngươi rồi.”
Ban đầu Thiết Mãng còn có chút không cam tâm.
Nhưng giờ thì hắn đã đàng hoàng.
Hợp tác với Mộc Kiến Bình không có gì không tốt.
Ít nhất sau này mình cũng sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Thiết Mãng quay người đi về phía nơi cư trú của Lâm gia.
Mỗi thế lực trên đảo Bách Quần đều bồi dưỡng một hai vị cường giả, hơn nữa nhất định phải tuyệt đối trung thành với thế lực.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Mộc Kiến Bình bị Huyết Quang ám sát, thì không có ai nghi ngờ đây có phải là mệnh lệnh cua Nam Long hay không.
Sở dĩ Mộc Kiến Bình tìm Thiết Mãng và Huyết Quang hợp tác là vì họ đều có thể bị bắt chẹt.
Khi Mộc Kiến Bình tìm đến Huyết Quang, thì phát hiện hắn có gia đình.
Đương nhiên, Mộc Kiến Bình không bắt gia đình hắn để uy hiếp.
Mà chỉ nói cho hắn biết, nếu như hắn chết, thì gia đình của hắn sẽ không thể nào sinh tồn được ở trên đảo Bách Quần.
Về phần Thiết Mãng thì là cô nhi, sau khi hắn trở thành tay chân của Lê gia thì vẫn luôn dùng thu nhập của mình trợ cấp cho cô nhi viện.
Kịch bản đơn giản như vậy, chỉ cần dùng vài câu là đã thuyết phục được hắn.