Đêm đó, Mộc Kiến Bình đã có dự cảm chẳng lành.
Ngày hôm sau, tin tức truyền về.
Dự cảm không lành của Mộc Kiến Bình đã ứng nghiệm.
Lâm gia đã tiêu diệt 80% thế lực và gia tộc trên đảo Bách Quần.
Mộc Kiến Bình đúng là bị dọa sợ.
Lâm gia này thực sự dám bất chấp hậu quả để làm như vậy.
Nếu như cho Mộc Kiến Bình thời gian.
Thì hắn cũng sẽ giết đảo Bách Quần máu chảy thành sông.
Nhưng mà mấu chốt ở chỗ, giết hết những người này thì đảo Bách Quần cũng thành tàn phế.
Nhưng Lâm gia vẫn làm như vậy.
Có lẽ mấy ngày gần đây, các thế lực vây công nên đã chọc giận Lâm gia.
Cho nên Lâm gia mới dùng loại phương thức máu tanh này để trả thù.
“Mộc tiểu thư, lần này ngươi nhất định phải giúp ta.”
Giờ phút này, đối diện Mộc Kiến Tân là một người đàn ông trung niên mập mạp, vẻ mặt của hắn giống như đang khóc tang vậy.
Người này họ Đường, là tộc trưởng của Đường gia.
Đường gia là một gia tộc trung đẳng, thực lực cũng rất khá.
Nhưng ngay tại đêm qua, người của Đường gia đã chết mất một nửa.
Dường như tất cả nhân viên chiến đấu đã chết sạch.
Cường giả đỉnh cao của Đường gia cũng đã chết để bảo vệ cho những người còn lại của Đường gia chạy trốn.
Hiện tại, Đường gia liền chạy đến cầu xin Mộc Kiến Tân che chở.
Tuy rằng mọi người đều biết Mộc gia đã bị tổn thất nặng nề trong trận chiến với Nam Long, nhưng căn cơ của Mộc gia thì vẫn còn hoàn chỉnh.
Sắc mặt Mộc Kiến Tân lạnh lùng.
“Đêm hôm qua người của Lâm gia đã đánh lén các ngươi à?”
“Không sai, chính là bọn chúng, là một người mọc rễ cây ở sau lưng, ta nhận ra hắn là người của Lâm gia.” Đường tộc trưởng khẳng định.
Nghe thấy lời này thì tâm trạng của Mộc Kiến Tân lại nặng nề hơn.
Nếu như Lâm gia đều phái một hai con quái vật này đến mỗi một thế lực và gia tộc.
Vậy thì Lâm gia sẽ có bao nhiêu con quái vật này đây?
Đây là át chủ bài của Lâm gia sao?
Vì sao chưa bao giờ nghe nói đến?
Những thứ này khiến cho Mộc Kiến Tân rất lo lắng.
Nàng không thích loại cảm giác này.
Cũng may là Mộc Kiến Bình có thể đối phó với mấy con quái vật rễ cây này.
Chẳng qua là có thể đối phó mấy con thì chưa biết.
Nếu như Lâm gia có rất nhiều, vậy thì chỉ có thể để Mộc Kiến Bình chạy trước.
“HIện giờ ngoài Đường gia ra, thì còn có mấy thế lực còn sống sót?”
“Ta cũng không biết.”
Đường tộc trưởng vốn định đến xem Mộc gia có bị tập kích hay không, hoặc là tổn thất ra sao.
Nhưng khi thấy Mộc gia vẫn bình yên vô sự, hơn nữa còn lấy hai thi thể của quái vật ra thì hắn liền hạ quyết tâm ôm đùi Mộc gia.
Ít nhất thì Mộc gia cũng có thực lực đối kháng Lâm gia.
“Đi thăm dò một chút đi.”
Nếu Đường gia muốn ôm đùi Mộc gia, vậy tất nhiên phải có giác ngộ làm vật trang sức ở trên đùi.
Đường tộc trưởng cũng không nói nhảm, lập tức nhận lệnh rồi đi ra ngoài.
Lúc chiều, lại có mười mấy người đến.
Tất cả đều là người còn sống sót sau đêm qua.
Những người này, hoặc là thủ lĩnh của thế lực, hoặc là gia chủ tộc trưởng của gia tộc.
Vẻ mặt mỗi người đều buồn rười rượi.
Qua nửa ngày, Mộc Kiến Tân nghe được một tin tức rất nghiêm trọng.
Mấy chục gia tộc và thế lực to to nhỏ nhỏ đều bị Lâm gia tập kích.
Trong vòng một đêm, nhân số thương vong đã đến vài trăm người.
Nhìn qua thì vài trăm người không nhiều lắm, nhưng mà những người này đa số đều là thủ lĩnh, gia chủ hoặc tộc trưởng.
Mà những gia tộc thế lực khác cũng tổn thất nặng nề.
Bây giờ những người này đều đến tìm Mộc Kiến Tân, đều đồng ý trở thành tay sai của nàng, phản kích Lâm gia.
Chẳng qua là, Mộc Kiến Tân vẫn không thể quyết định chắc chắn được.
Dù sao thì tình huống bây giờ của Mộc gia cũng không đủ để chiến đấu.
Mặc dù Mộc Kiến Bình đúng là có thể giết quái vật rễ cây.
Nhưng mà nghe những người này kể lại, thì Lâm gia phải có vài trăm con quái vật rễ cây như vậy.
Em trai mình có thể đối phó với nhiều quái vật rễ cây như vậy sao?
……
“Thật ghê gớm, ta không ngờ Lâm gia lại khủng bố như vậy, hôm đó ta giết vào Lâm gia cũng không thấy tên quái vật nào nhảy ra.” Gương mặt Thiết Mãng tràn đầy kinh ngạc, thậm chí còn có chút lo sợ.
“Ta cũng đã gặp loại quái vật này khi đi thuyền lên đảo, khi đó chúng đang bắt cóc một cô gái.”
Mộc Kiến Bình bỗng nhiên nhớ đến, hình như Hàn thúc gọi đám này là ‘Sứ đồ’ gì đó.
Có lẽ Cố Trường Thanh sẽ biết nhiều thông tin hơn.
“Đi với ta.” Mộc Kiến Bình nói ra.
Sau khi Mộc Kiến Bình ngả bài với Mộc Kiến Tân, thì Huyết Quang và Thiết Mãng đã không cần phải ẩn nấp nữa.
Mộc Kiến Bình trắng trợn dẫn theo hai người đi qua trước mặt Mộc Kiến Tân.
Về phần những gia chủ và thủ lĩnh chạy đến tìm Mộc Kiến Tân, thì càng không quan trọng.
Ngoại trừ kinh ngạc và trầm tư suy nghĩ ra thì họ cũng chẳng làm được gì khác.
Chẳng lẽ họ lại chạy đi gia nhập Lâm gia à?
Bọn họ muốn gia nhập, nhưng Lâm gia có đồng ý thu nhận không lại là chuyện khác.
Chỉ sợ vừa mới đến cửa, thì họ đã bị Lâm gia làm thịt rồi.
Có lẽ vì chuyện tối hôm qua, nên đường phố vắng tanh không có một bóng người.
Mộc Kiến Bình đi đến khách sạn Cố Trường Thanh đang ở, thì phát hiện cửa chính của khách sạn không có một ai.
Vừa mở thang máy ra thì thấy bên trong chất đầy thi thể.
“Móa…” Ba người Mộc Kiến Bình, Thiết Mãng và Huyết Quang đều giật nảy mình.
Hình ảnh này đánh vào thị giác quá mạnh.
Đừng nói là Mộc Kiến Bình, mà cả hai người Huyết Quang và Thiết Mãng giết người như ngóe cũng bị dọa cho run rẩy.