Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 313 - Chương 314 - Tuổi Của Cố Trường Thanh

Chương 314 - Tuổi của Cố Trường Thanh
Chương 314 - Tuổi của Cố Trường Thanh

Xảy ra chuyện rồi! Mộc Kiến Bình lập tức chạy lên cầu thang bộ.

Chạy đến tầng của Cố Trường Thanh đang ở, Mộc Kiến Bình cũng thấy thi thể ở khắp nơi, có nhân viên của khách sạn, cũng có thi thể của khách hàng.

Mộc Kiến Bình thấy có một phòng đang mở cửa, hình như đó chính là gian phòng của Cố Trường Thanh.

Mộc Kiến Bình lập tức chạy vào, bên trong là một nắm đấm nghênh đón Mộc Kiến Bình.

Mộc Kiến Bình vội vàng ngồi xổm xuống: “Đừng…là ta…”

“Tại sao lại là thằng nhãi nhà ngươi?”

Hàn thúc ngượng ngùng thu hồi nắm đấm, tiếc là cơ hội tốt như vậy lại không đánh trúng.

Đúng lúc này, hai mắt Cố Trường Thanh đẫm lệ nhào vào ngực của Mộc Kiến Bình: “A Bình, ta sợ quá.”

Hàn thúc và Ngụy thúc gãi đầu.

Tiểu thư nhà mình diễn giỏi như thế này từ khi nào?

Nói khóc là khóc luôn!

Vừa rồi còn bĩnh tĩnh cười nói, ngay sau đó lại như chim non nép vào người.

“Trường Thanh, rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì?” Mộc Kiến Bình vội vàng hỏi.

“Bọn họ đều bị hạ độc, tất cả đều biến thành như vậy.” Hàn thúc nói.

“Hạ độc? Hạ độc gì?”

“Là loại giống như lão già Lâm Hoang đó.” Hàn thúc nói ra: “À đúng rồi, nhà ngươi có ở gần đây không? Nếu như ở gần đây thì phải báo cho họ biết rằng, tuyệt đối đừng uống nước máy.”

“Nhà ta ở chỗ khác, hơn nữa nhà ta có đường nước ngầm riêng.” Mộc Kiến Bình nói.

“Thế thì tốt.”

“Ý của ngươi là họ vì đối phó với Cố Trường Thanh nên đã hạ độc vào nguồn nước máy?”

“Đúng thế, người giật dây đem tiểu thư là mục tiêu, cho nên những người uống người máy đều sẽ bị mất đi lý trí, biến thành những thứ giống như Sứ Đồ, mặc dù thực lực và IQ của họ không cao, nhưng mà số lượng rất nhiều.”

“Nơi này không thể ở lại nữa, đi nhà của ta tránh trước đi.”

Trên mặt Cố Trường Thanh lộ ra vài phần vui mừng.

Khi bọn họ vừa ra khỏi khách sạn.

Đường phố đang trống rỗng bỗng nhiên lao ra rất nhiều người lây nhiễm.

Tất cả đều lao về phía của Cố Trường Thanh.

“Quay lại quay lại.” Hàn thúc và Ngụy thúc giật nảy mình.

“Các ngươi chạy lên xe, còn lại giao cho ta.”

Rầm rầm rầm----

Mộc Kiến Bình lập tức thả ra Đom Đóm!

Hai mắt Cố Trường Thanh tỏa sáng, nhìn Mộc Kiến Bình đầy thâm tình.

Về phần Hàn thúc thì đã nhìn thấy chiêu thức còn kinh khủng hơn rồi, cho nên không quá kinh ngạc.

Thật ra thì Hàn thúc trở về cũng đã kể chuyện của Mộc Kiến Bình cho Cố Trường Thanh và Ngụy thúc nghe.

Nhưng giờ phút này Ngụy thúc vẫn rất kinh ngạc.

Uy lực của Đom Đóm rất to lớn, chẳng qua là tiêu hao ma lực hơi nhiều.

Mộc Kiến Bình phát hiện đối phó với những thứ này, sử dụng Đom Đóm không phải tốt nhất.

Cho nên hắn lập tức thay đổi một cái ma pháp khác.

Hai tay Mộc Kiến Bình vung lên, xung quanh liền xuất hiện bốn cái tường lửa.

Những người lây nhiễm đều hung hẵn lao qua tường lửa, khi xuyên qua thì chúng đã biến thành những cây lạp sườn nướng. Sau đó tru lên hai tiếng, rồi ngã nhào lên mặt đất.

Không thế không nói, đối phó với những người lây nhiễm đã mất lý trí này thì tường lửa quá hữu dụng.

Hàn thúc và Ngụy thúc đều kinh ngạc và thán phục không thôi.

Không chỉ kinh ngạc thán phục tường lửa mà Mộc Kiến Bình chế tạo ra, mà còn thán phục cả hiệu suất của tường lửa nữa.

Lúc trước họ cũng định dẫn Cố Trường Thanh rời khỏi khách sạn.

Nhưng vừa mới ra khỏi cửa đã bị ép quay lại.

Thế mà giờ Mộc Kiến Bình lại có thể tiêu diệt nhiều người lây nhiễm một cách đơn giản như vậy.

“Tiểu tử, nhanh lên xe!” Ngụy thúc hô lên.

Mộc Kiến Bình lên xe, bỏ đi một mặt tường lửa.

Chẳng qua là đám người lây nhiễm vẫn đuổi theo sau.

“Phía trước!!!” Ngụy thúc hét lên.

Oanh----

Một tia sáng màu đỏ xuyên qua kính chắn gió ở phía trước, rồi lập tức xuyên qua hơn 10 người lây nhiễm đang cản ở đằng trước.

Nhưng mà kính chắn gió đã bị mạng nhện bao trùm, trực tiếp ảnh hưởng đến tầm mắt của người lái xe.

Tất cả mọi người quay sang nhìn Huyết Quang.

“Ngươi bị ngu sao?” Thiết Mãng cho ra kết luận.

Huyết Quang lộ ra vẻ lúng túng: “Ta chỉ muốn trợ giúp thôi mà.”

“Ta cầu xin người đừng trợ giúp nữa.” Mộc Kiến Bình kêu lên: “Giao cho ta là được.”

“Rất xin lỗi…”

Huyết Quang cũng không phải là người dễ dàng cúi đầu.

Trừ khi đại đa số người muốn đạp hắn xuống xe.

Rầm rầm rầm---

Lại một phát Đom Đóm, những người lây nhiễm cản đường đã bị diệt sạch.

Kỹ thuật lái xe của Ngụy thúc cũng rất lợi hại.

Một nửa dựa vào kỹ thuật, còn một nửa dựa vào may mắn, thế mà cũng giết ra được một đường máu.

Lại có một đám người lây nhiễm lao ra từ bốn phía.

Mộc Kiến Bình làm ra mấy cái vỉ nướng.

Chiếc xe lách trái lượn phải, cuối cùng cũng lao ra ngoài.

Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.

“Vì sao chúng ta vừa ra khỏi khách sạn thì đám người lây nhiễm này sẽ xuất hiện? Mà khi chúng ta đi đến thì đường phố lại trống rỗng?”

“Mùi vị, bọn chúng dựa vào mùi để tìm tiểu thư, dù sao trong khách sạn cũng khá kín, nhưng khi ra đến nơi rộng rãi, thì bọn chúng sẽ ngửi thấy mùi của tiểu thư.”

Dưới sự chỉ dẫn của Mộc Kiến Bình, chiếc xe lái vào trang viên.

Bình Luận (0)
Comment