Lúc này, Mộc Kiến Tân đi ra, nhìn thấy em trai mình lại dẫn theo vài người trở về.
“Mấy vị này là?”
“Chị, ta là Cố Trường Thanh.”
Cố Trường Thanh lập tức tiến lên nắm chặt tay Mộc Kiến Tân, gương mặt hết sức thân mật.
Mộc Kiến Tân ngẩn người một lúc, rồi quay đầu nhìn về phía Mộc Kiến Bình.
Cố Trường Thanh đã điều tra rõ ràng về quan hệ của Mộc Kiến Bình và Mộc Kiến Tân.
Dọc đường đi, nàng đều đang nghĩ biện pháp để cho Mộc Kiến Tân có ấn tượng tốt với mình.
“Ah…nàng là bạn của ta.” Mộc Kiến Bình gãi đầu nói.
“Chỉ là bạn thôi à?” Mộc Kiến Tân hỏi mập mờ.
“Không chỉ là bạn.” Cố Trường Thanh nở nụ cười xạn lạn, làm gì còn vẻ khóc lóc yếu đuối khi vừa gặp Mộc Kiến Bình.
“Ta gọi ngươi là Trường Thanh nhé.”
“Vâng, chị.”
Mộc Kiến Tân lôi kéo Cố Trường Thanh đi vào nhà, hai nàng vừa đi vừa thì thầm.
Lúc này hai người Hàn thúc và Ngụy thúc không có ý định đuổi theo bảo vệ Cố Trường Thanh.
Nếu như bây giờ hai người họ cắt ngang việc gặp mặt phụ huynh này, thì có lẽ Cố Trường Thanh sẽ giết chết họ mất.
“Ngụy thúc, Hàn thúc, hai người có biết Lâm gia không?”
“Lâm gia?”
Hai người bọn họ vẫn luôn xử lý đám người lây nhiễm ở trong khách sạn, làm gì có thời gian quan tâm đến chuyện ở bên ngoài.
Mộc Kiến Bình kể lại chuyện cho họ nghe.
Sắc mặt cả hai người Hàn thúc và Ngụy thúc đều trở nên ngưng trọng.
“Chúng ta có phiền phức lớn rồi.”
“Sao thế?”
“Người của Lâm gia sau khi uống loại thuốc đó, chẳng mấy chốc sẽ trở thành con rối cho kẻ giật dây, sau đó hắn sẽ biến tất cả người của Lâm gia thành Sứ Đồ.
“Sứ Đồ và người lây nhiễm đều là một à?”
“Cũng không khác lắm, chúng đều bị nhiễm bệnh từ thuốc của kẻ giật day, chẳng qua chỉ là dược lực mạnh yếu khác nhau mà thôi.” Hàn thúc nói ra: “Ngươi lây nhiễm uống nước máy có thuốc, còn người Lâm gia thì trực tiếp uống thuốc.”
“Vì sao kẻ giật dây này phải làm tràng cảnh lớn như vậy để đối phó Cố Trường Thanh? Chẳng lẽ hắn muốn đem đảo Bách Quần biến thành thiên đường sao?”
“Ngươi không hiểu được tầm quan trọng của tiểu thư.” Hàn thúc dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mộc Kiến Bình.
“Chỉ sợ là sau khi kẻ đó lây nhiễm toàn bộ Lâm gia xong thì dốc hết sức để tìm tiểu thư.” Sắc mặt Ngụy thúc lạnh lùng: “Mau đi báo cho chị ngươi biết, triệu tập tất cả nhân thủ chuẩn bị chiến đấu đi, ngay trong đêm nay hắn sẽ đến.”
Mộc Kiến Bình lắc đầu, làm sao có thể chứ.
Tuy rằng nhân viên chiến đấu của Mộc gia không ít, nhưng sức chiến đấu lại rất bình thường.
Nếu để họ tham gia vào trận chiến cấp độ này, thì mặc kệ thắng thua, tổn thất sẽ rất nặng nề.
“Vẫn là để ta đánh thôi.”
“Thằng nhãi, Lâm gia có hơn 100 người, nếu như tất cả đều biến thành Sứ Đồ thì không ai có thể một mình ngăn cản được, hơn nữa đám người lây nhiễm cũng sẽ không nhàn rỗi đâu, đêm nay khẳng định sẽ rất náo nhiệt.”
“Hiện giờ ta chỉ sợ kẻ giật dây sẽ khống chế đám người lây nhiễm tập kích các nhà máy nước ngọt khác ở trên đảo, sau đó sẽ biến tất cả cư dân trên đảo này thành người lây nhiễm.”
“Thế thì quá điên rồi, đến cùng thì kẻ giật dây này có thù gì với tiểu thư của các ngươi?”
“Có phải là ông chủ của các ngươi nợ hắn một số tiền rất lớn hay không?”
Mộc Kiến Bình không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn cũng hiện lên vẻ tò mò.
Cố Trường Thanh nhìn những người khác, rồi lại nhìn về phía Mộc Kiến Bình: “A Bình, ngươi muốn biết sao? Nếu như ngươi muốn biết thì ta sẽ nói cho ngươi.”
“Bọn chúng muốn sức mạnh của tiểu thư.” Ngục thúc nói ra.
“Khi phu nhân mang thai đã bị đối phương bắt đi, sau đó sử dụng một loại kỹ thuật đặc thù để đóng băng phu nhân lại, ròng rã 30 năm trời.” Hàn thúc nói ra: “Bọn chúng làm thế là để rút sức mạnh bẩm sinh của tiểu thư trong bụng phu nhân.”
“Sau này ông chủ mới cứu được phu nhân và tiểu thư ra, nhưng bởi bì bị đóng băng quá lâu nên phu nhân đã không cứu được, hơn nữa chúng ta lại không thể để cho băng lập tức tan ra, bới vì nếu như băng tan thì tiểu thư cũng sẽ mất mạng, vì thế tiểu thư lại nằm trong bụng của phu nhân thêm 10 năm nữa, tất cả phải mất 40 thì tiểu thư mới ra đời.”
“Cho nên mục đích của đám người này là thể chất của Cố Trường Thanh?”
“Đúng thế, sau này kỹ thuật phát triển, nên tiểu thư mới có thể bình an ra đời, nhưng đám người này vẫn không buông tha cho tiểu thư.”
“Bọn chúng ta là? Ta sẽ giúp Trường Thanh giết chết bọn chúng.” Trong mắt Mộc Kiến Bình đã tràn đầy sát khí.
“Chính Phủ Thế Giới.”
“Chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn.”
......
“Chị, đêm nay người Lâm gia có thể sẽ đến đây làm khách.” Mộc Kiến Bình nói.
“Sao ngươi biết?”
“Tin tức độc quyền.”
“Bây giờ ta sẽ đi triệu tập nhân thủ.”
“Chị triệu tập nhân thủ xong, thì tất cả đi đến ngọn núi phía sau.”
“Để làm gì? Đem trang viên này nhường lại cho bọn chúng sao?”
“Ta muốn thi triển đại chiêu.”
Mộc Kiến Tân lấy tay vỗ mạnh lên đầu của Mộc Kiến Bình.
“Ngươi cho rằng mới ra ngoài lăn lộn mấy ngày, thì chuyện gì ngươi cũng có thể giải quyết à?”
“Chị, thực lực của ta không kém cạnh gì bọn chúng.” Mộc Kiến Bình tỉnh táo nói: “Dù sao thì Mộc gia chúng ta phải có một người còn sống, nếu không thì sẽ tuyệt hậu mất.”
“Ngươi nói cũng có đạo lý.”
“Hả?...lúc này không phải ngươi nên nói là, muốn chết thì ngươi đi, còn ta thì rút lui sao?”
“Đúng thế, ngươi đi chết, còn ta rút lui, có vấn đề gì sao?”
“Không phải, ý của ta là ngươi là ta, còn ta là ngươi.”
“Ngu xuẩn.” Mộc Kiến Tân nhìn Mộc Kiến Bình với ánh mắt đầy khinh bỉ, đang định quay người rời đi thì lại dừng bước: “À đúng rồi, ta thấy Cố Trường Thanh cũng rất khá, hay là ngươi thừa dịp bây giờ còn chút thời gian, đi làm cho ta một đứa cháu đi.”
“Thời gian không đủ.”
Mộc Kiến Tân ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Còn có thời gian, mà hình như ngươi cũng rất nhanh.”
Mặt Mộc Kiến Bình lập tức đỏ bừng: “Ngươi đừng nói lung tung.”
“Ta nhìn thời gian trong máy tính của ngươi thì biết, trong phòng làm việc của ta còn có ba trang giấy ghi chép thời gian của ngươi trong nửa năm gần đây.”