Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 315 - Chương 316 - Lâm Gia Bị Hủy Diệt

Chương 316 - Lâm gia bị hủy diệt
Chương 316 - Lâm gia bị hủy diệt

“A Bình, ngươi sao thế?” Cố Trường Thanh nhìn thấy Mộc Kiến Bình giống như vừa mới bị đả kích nặng nề.

Mộc Kiến Bình cúi đầu, không dám nhìn mặt Cố Trường Thanh.

“Không sao, nói xem đêm nay chúng ta phải chuẩn bị thứ gì đi.”

“A…A Bình, có phải quá nhanh rồi không?” mặt Cố Trường Thanh đỏ bừng, cúi đầu nỉ non.

“Tiểu thư, giờ không phải là lúc phát xuân.”

“Ngươi câm miệng lại.” Cố Trường Thanh trừng mắt nhìn Hàn thúc.

Ngụy thúc cũng đang định trêu chọc hai câu, thấy thế thì lập tức ngậm miệng lại.

Cuối cùng thì mọi người cũng trở lại vấn đề chính.

“Hàn thúc…ngươi là cường giả cấp Một Thành sao?”

“Không phải.” Hàn thúc lắc đầu.

“Nhưng mà hôm đó…”

Mộc Kiến Bình nhớ rằng, sau khi Lâm hoang biến dị thì đã nói Hàn thúc là cường giả cấp Một Thành.

“Ta không phải cường giả cấp Một Thành, kể cả cấp Nửa Thành cũng không phải, đó là sức mạnh của tiểu thư cho ta mượn.”

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang Cố Trường Thanh.

Sức mạnh còn có thể cho mượn à?

Mà mượn một lần đã lên cấp Một Thành luôn rồi.

Vậy thì bản thân Cố Trường Thanh có phải là còn mạnh hơn không?

“Đừng nghĩ nhiều, thể chất của ta và Lão Ngụ khá đặc thù, bọn ta có sức hồi phục rất mạnh mẽ, cho nên mới có thể mượn được sức mạnh của tiểu thư.” Hàn thúc nói.

Đây cũng là nguyên nhân hai người họ có thể trở thành vệ sĩ của Cố Trường Thanh.

Sức chiến đấu của bản thân họ không cao lắm, việc này có thể khiến cho kẻ địch nấp trong bóng tối chủ quan.

Một khi Cố Trường Thanh gặp nguy hiểm, thì họ có thể mượn sức mạnh của Cố Trường Thanh để trở nên mạnh mẽ, từ đó thay đổi cục diện trong nháy mắt.

Cho nên hai người họ chính là vệ sĩ tốt nhất của Cố Trường Thanh.

“Ta thì sao?” Hai mắt Huyết Quang tỏa sáng.

Hắn cũng muốn trải nghiệm được trở thành cường giả cấp Một Thành.

Cố Trường Thanh liếc mắt nhìn Huyết Quang, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.

“Ngươi sẽ chết, chẳng qua nếu như ngươi vẫn muốn, thì ta sẽ cho ngươi mượn.”

“Sẽ chết sao?” Huyết Quang lập tức đánh trống lui quân.

“Cũng không phải là ai cũng sẽ chết, có vài người chỉ cần nằm một thời gian là hết.” Cố Trường Thanh nói ra: “Nếu như ngươi đồng ý thì phần thắng của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều.”

Huyết Quang bắt đầu do dự.

“Ta muốn, cho ta mượn sức mạnh của ngươi đi.” Thiết Mãng nói.

“Trước khi khai chiến ta sẽ cho ngươi mượn.” Cố Trường Thanh nói ra: “Như vậy thì cơ thể của ngươi có thể duy trì được lâu hơn.”

Mộc Kiến Bình suy nghĩ một chút, mình có cần mượn hay không nhỉ?

“A Bình, ngươi đừng nghĩ, quá nguy hiểm.”

“Chẳng phải ngươi đã nói là không phải ai cũng chết sao?”

“Đúng thế, 90% sẽ chết, những người còn lại thì phải nằm một năm.”

“A…vậy thì thôi đi.” Mộc Kiến Bình nói xong thì quay đầu nhìn về phía Thiết Mãng, vẻ mặt Thiết Mãng vẫn như cũ, dường như không bị tỷ lệ 90% này dọa sợ.

……

Cùng lúc đó, Lâm gia.

Giờ phút này Lâm Hạo đang bị mấy quái vật rễ cây khống chế cơ thể.

Những sợi rễ của chúng trói chặt Lâm Hạo.

“Các ngươi điên rồi! Các ngươi có biết mình đang làm cái gì không?”

“Chúng ta biết…dĩ nhiên là chúng ta biết rồi.” Một quái vật rễ cây dùng giọng điệu mỉa mai nói ra: “Chẳng lẽ tộc trưởng vẫn không hiểu được tình cảnh của mình bây giờ sao?”

“Ngươi là người của Lâm gia chúng ta.” Lâm Hạo gầm lên.

Đúng lúc này, người xa lạ đã giao dịch với Lâm Hạo lại xuất hiện.

Người này đi lên ngồi vào vị trí gia chủ của Lâm Hạo.

Lâm Hạo nhìn thấy người này, lập tức hiểu rõ.

“Chính là ngươi!!”

“Đúng thế, là ta.”

“Tất cả những thứ này đều là âm mưu của ngươi?”

“Không, ta cảm thấy đây không phải là âm mưu.” Ngươi xa lạ lắc đầu: “Chính ta cũng không ngờ rằng chuyện sẽ phát triển đến mức độ này, ban đầu ta chỉ muốn vài cái Sứ Đồ mà thôi, nhưng mà ngươi lại chủ động đưa cả Lâm gia tặng cho ta.”

Đúng là ban đầu hắn chỉ muốn mượn Lâm gia, chế tạo ra một hai cái Sứ Đồ làm thủ hạ mà thôi.

Kết quả dã tâm của Lâm Hạo quá lớn, một buổi tối lại tạo ra hơn 100 cái Sứ Đồ.

Tất nhiên là hắn sẽ không từ chối ý tốt này của Lâm Hạo, cho nên đành phải thu nhận món quà này.

Thuận tiện giúp Lâm Hạo thỏa mãn dã tâm, biến tất cả người của Lâm gia trở thành Sứ Đồ.

Hơn 100 Sứ Đồ, rất dễ dàng chuyển hóa tất cả người còn lại của Lâm gia.

Tuy rằng tuổi thọ của đám Sứ Đồ này rất ngắn ngủi.

Nhưng mà chỉ cần hoàn thành kế hoạch, thì tất cả đều đáng giá.

Hơn nữa, hắn cũng không phải bỏ ra cái giá gì quá to lớn, chẳng qua chỉ là một ít dược tề Cuồng Bạo Nhân mà thôi.

Lâm Hạo bị đám Sứ Độ ép mở miệng ra.

“Ngươi có muốn biết ta là ai không?”

Lâm Hạo vung đầu, giận dữ hét lên: “Rốt cuộc thì ngươi là ai? Có thù oán gì với Lâm gia chúng ta.”

Ngươi xa lạ tháo mũ trùm đầu ra, Lâm Hạo nhìn thấy một khuôn mặt được che kín bởi những sợi rễ cây.

“Lâm tộc trưởng, ngươi còn nhớ gương mặt này không?”

“Ngươi là ai? Ta căn bản không nhận ra ngươi.”

“Ta còn tưởng rằng mình rất nổi tiếng nữa chứ.” Người này tỏ vẻ thất vọng.

Lâm Hạo càng nhìn thì càng thấy quen thuộc.

Hắn mở hồ cảm thấy mình hình như đã nhìn thấy gương mặt này, nhưng mà nghĩ mãi vẫn không ra.

“Ban đầu là còn nghĩ rằng, nếu như ngươi nhận ra ta, thì có lẽ ta sẽ cho ngươi một cơ hội, kết quả ngươi lại làm cho ta thất vọng, thế mà ngươi lại không quan tâm đến tin tức thời sự chút nào.”

Người này lắc đầu: “Thôi bỏ đi, vẫn đem ngươi chuyển hóa đi.”

Sau đó người này lại nói với Sứ Đồ: “Rót thuốc cho hắn đi.”

“Khoan…khoan đã…để cho ta nghĩ…” Lâm Hạo vội vàng nói: “Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi.”

“Vậy thì ta là ai nào?”

“Ngươi…ngươi…”

Lâm Hạo đã nhận ra người trước mặt này.

Chẳng qua là hắn không thể nào tin được, cũng không thể nào hiểu được, tại sao lại là người này.

Người này không có bất cứ quan hệ nào với Lâm gia, tại sao lại xuất hiện ở nơi này.

Bình Luận (0)
Comment