Người của Mộc gia đều cư trú quanh trang viên.
Cho nên khi Mộc Kiến Tân triệu tập, thì trong chốc lát mọi người đã tập trung xong.
Bao quát cả nhưng người đến ôm đùi, bọn họ cũng mang người nhà đến.
Nhân số lên đến hơn 1300 người.
Mộc Kiến Tân cũng không dài dòng với Mộc Kiến Bình.
Nàng là một gia chủ hợp cách và xuất sắc.
Có thể nói là, nếu như để nàng lựa chọn giữa Mộc Kiến Bình và 100 người của Mộc gia, thì nàng sẽ không do dự mà hiến tế Mộc Kiến Bình.
Nếu như một gia chủ không có quyết đoán như vậy, thì nàng không có cách nào lãnh tụ cả một gia tộc.
“A Bình, nếu như ngươi thực sự không thể chống lại Lâm gia, thì ta cũng hy vọng ngươi có thể chống đỡ lâu hơn một chút.” Mộc Kiến Tân lạnh lùng nói ra.
Làm một người chị, thì đúng là nàng rất thất bại.
Nhưng sinh ra trong một gia đình như vậy, được hưởng thụ sinh hoạt và tài nguyên thì tất nhiên cũng phải nhận lại trách nhiệm.
Từ xưa đến nay Mộc Kiến Tân không giống như những cô công chúa.
Một bên hưởng thụ cơm ngon áo đẹp, một bên lại kêu lên, đây không phải là cuộc sống mà ta mong muốn.
Tất cả mọi người đều rút lui, chỉ còn Mộc Kiến Bình, Cố Trường Thanh, Huyết Quang, Thiết Mãng, và cả Hàn thúc và Ngụy thúc ở lại.
Mộc Kiến Bình cũng hy vọng Cố Trường Thanh sẽ rút lui
Chẳng qua là Cố Trường Thanh chính là đầu nguồn của tai họa.
Nàng đi đâu, thì Sứ Đồ và người lây nhiễm đều sẽ theo đến đó.
Cho nên nàng rút lui cũng không có ý nghĩa gì.
Thời gian vẫn chưa đến nửa đêm.
Giờ phút này mọi người đang ngồi trước vỉ nướng, hưởng thụ sự yên tĩnh cuối cùng trước trận đấu.
Mộc Kiến Bình và Cố Trường Thanh đang ngồi trên một cái xích đu cách đấy không xa.
Mộc Kiến Bình lấy một xiên nướng ra hỏi: “Ăn không?”
“Ừm.” Cố Trường Thanh không từ chối bất cứ thứ gì Mộc Kiến Bình đưa cho: “A Bình, ngươi có biết vì sao ta vừa nhìn thấy ngươi ở trên thuyền thì đã thích ngươi không?”
“Là bởi vì ta đẹp trai, hay là vì khí chất xuất chúng của ta?”
Mộc Kiến Bình cũng hơi thẹn thùng.
“Là bởi vì ngươi là người mạnh nhất trên chiếc thuyền đó, ít nhất thì ta chưa từng nhìn thấy trong những người trẻ tuổi, có ai mạnh mẽ hơn ngươi.” Cố Trường Thanh nói ra: “Ta cảm thấy, đứa con của ta và ngươi nhất định sẽ kế thừa được sự ưu tú của chúng ta.”
Mộc Kiến Bình nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Hắn cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Dù sao thì tâm trạng hắn cũng tương đối phức tạp.
Thôi được rồi, dù sao thì mình cũng yêu thích cô gái xinh đẹp này.
Bỗng nhiên, Cố Trường Thanh đứng lên.
Mộc Kiến Bình cũng vội vàng đứng lên: “Bọn chúng đến rồi à?”
“Không phải, ta đang nghĩ, chúng ta có nên tranh thủ thời gian sinh con hay không?”
Khóe miệng Mộc Kiến Bình giật một cái, thật ra hắn cũng rất muốn đồng ý.
Chẳng qua là phía sau có hai luồng sát khí nhắm thẳng vào lưng hắn.
Nêu như đồng ý, thì Mộc Kiến Bình sợ mình sẽ bị hai vị vệ sĩ kia đánh chết mất.
“Chúng ta nên giữ thể lực thì hơn.”
“Ta nghe chị ngươi nói rằng ngươi rất nhanh.”
“MÓA!!” Mộc Kiến Bình giận sôi gan: “Chị ta còn nói gì với ngươi nữa?”
“Nàng còn bảo ta chuẩn bị một ít quần áo, như y tá, tiếp viên hàng không, và nhân viên văn phòng.”
Quả nhiên là chị mình vẫn rất yêu mình.
Choang-----
Đột nhiên, chiếc cửa sắt cũ kỹ của trang viên bị đánh nát.
Mấy bóng người vọt vào trong.
Bọn chúng đến rồi!
Tất cả mọi người đứng lên.
Hàn thúc và Ngụy thúc thì lập tức chạy đến cản trước mặt Cố Trường Thanh.
Lúc này, Mộc Kiến Bình cảm giác được trên người Cố Trường Thanh đang tản ra một luồng nội lực.
Trên mạt Mộc Kiến Bình lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mặc dù bản thân Mộc Kiến Bình cũng chỉ tu luyện qua một ít, nhưng hắn không xa lạ ý với nội lực cả.
Dù sao thì Thư Tiểu Bạch cũng là người sáng lập ra hệ thống nội công.
Khí tức của Hàn thúc và Ngụy thúc bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn.
Thiết Mãng đi về phía Cố Trường Thanh.
“Cho ta mượn sức mạnh.”
Cố Trường Thanh cũng không keo kiệt, trực tiếp đem ‘Lực lượng tan rã’ truyền cho Thiết Mãng.
Thuận tiện cũng truyền cho Huyết Quang luôn.
Huyết Quang đã nhận ra, mình đứng quá gần rồi.
“Khoan đã…ta không…”
“Nếu như bây giờ dừng lại, thì ngươi sẽ chết bất đắc kỳ tử.”
Huyết Quang khóc không ra nước mắt, mình trêu chọc ai chứ!
“Xong rồi, đã cường hóa xong, xông lên đi, đám chó săn của ta.”
Bốn người đồng thời lao về phía quái vật rễ cây.
Mộc Kiến Bình đang muốn xông lên thì bị Cố Trường Thanh tóm lại: “A Bình, để bọn họ liều mạng trước đi.”
Mộc Kiến Bình suy nghĩ một chút, lại nhìn bốn người, sau đó tạm thời áp chế ý nghĩa xông lên.
Biểu hiện của Thiết Mãng rất xuất chúng, dường như hắn rất phù hợp với ‘Lực lượng tan rã’ của Cố Trường Thanh.
Lại phối hợp thêm năng lực cận chiến của hắn nữa, quả thật là như cá gặp nước.
Hàn thúc và Ngụy thúc thì chỉ có thể nói là đúng quy đúng củ.
Dù sao thì hai người họ vẫn luôn đi theo Cố Trường Thanh, nên họ đã quen thuộc với ‘Lực lượng tan rã’.
Về phần Huyết Quang thì có vẻ như không phù hợp với ‘Lực lượng tan rã’ cho lắm.
Chẳng qua bốn người họ đều có thực lực cấp Một Thành, có thể dễ dàng tiêu diệt đám quái vật rễ cây này.