Hà Cẩu Đản cảm thấy có một luồng gió nóng thổi qua.
Ngay sau đó, dưới chân hắn xuất hiện một cơn gió lốc khô nóng.
“Đây là…là cái gì…?”
Hà Cẩu Đản co chân lên chạy, nhưng mà ngay sau đó hắn đã bị cơn gió lốc hút trở lại.
“A…Rốt cuộc thì đây là cái gì?”
Trên mặt Cố Trường Thanh cũng hiện lên vẻ không tin nổi, cái này rõ ràng không phải là ‘Lực lượng tan rã’.
Mộc Kiến Bình giơ gậy ma pháp lên, chỉ vào Liệt Diêm Phong Bạo.
Hắn đang sử dụng bộ Sứ Giả Nguyên Tố để tiết kiệm ma lực tiêu hao và gia tăng thời gian thi triển ma pháp.
Bằng không thì với thận của Mộc Kiến Bình, thì nhiều nhất mười giây sẽ kết thúc.
Nhưng mà, có vẻ như Hà Cẩu Đản đã thích ứng được nhiệt độ cao của Liệt Diễm Phong Bạo, hắn đã không còn kêu la thảm thiết như lúc đầu nữa.
Hà Cẩu Đản từ từ đi ra khỏi Liệt DIễm Phong Bạo.
Cho dù là gió lốc cũng không ngăn cản được hắn nữa.
“Ngươi chỉ có chút năng lực này thôi sao?” Hà Cẩu Đản nhe răng cười với Mộc Kiến Bình.
Đột nhiên, Hà Cẩu Đản lại phóng về phía Mộc Kiến Bình.
Thủy Trói! Mộc Kiến Bình cuống quít ra chiêu.
Giữa không trung xuất hiện hơn mười cái xiềng xích màu xanh nước biển, bắt đầu trói chặt tứ chi của Hà Cẩu Đản.
Hà Cẩu Đản dùng sức kéo, thế mà không thể kéo đứt, trái lại xiềng xích còn quấn chặt hơn.
‘Lực lượng tan rã’ trên người Hà Cẩu Đản bắn ra.
Xiềng xích trên người hắn vỡ nát hết.
“Lại là một chiêu như rắm chó!” Hà Cẩu Đản nhìn Mộc Kiến Bình đầy khinh thường.
Sắc mặt Mộc Kiến Bình lập tức lạnh xuống.
“Đây là ma pháp, không phải rắm chó như ngươi đã nói.”
“Ma pháp rắm chó.” Hà Cẩu Đản lại mắng tiếp.
Mộc Kiến Bình giơ gậy ma pháp lên cao.
Hà Cẩu Đản biết Mộc Kiến Bình lại muốn ra chiêu.
Mặc dù ngoài miệng Hà Cẩu Đản nói ma pháp không đáng một đồng, nhưng mà hắn vẫn không dám khinh thường những chiêu thức này của Mộc Kiến Bình.
Chẳng qua là Hà Cẩu Đản phát hiện ra một điều, trước khi Mộc Kiến Bình ra chiêu thì đều cần một ít thời gian để chuân bị.
Hắn lập tức nắm lấy cơ hội này, trực tiếp công kích Mộc Kiến Bình.
Chỉ cần tiêu diệt Mộc Kiến Bình trước Mộc Kiến Bình ra chiêu là được.
Nhưng mà ngay khi hắn sặp chạm được vào người Mộc Kiến Bình, thì trên người Mộc Kiến Bình hiện ra một cái vòng bảo vệ năm màu rực rỡ, Lá Chắn Nguyên Tố!
Không chỉ Mộc Kiến Bình, mà trên người Cố Trường Thanh cũng xuất hiện một cái vòng bảo vệ.
Khác với ma pháp phòng ngự của Mộc Kiến Bình, ma pháp Lá Chắn Nguyên Tố này chỉ cần người sử dụng vẫn còn ma lực thì sẽ không bao giờ vỡ nát.
Hà Cẩu Đản giơ tay lên chộp lên Lá Chắn Nguyên Tố, nhưng không thể nào đánh vỡ được Lá Chắn Nguyên Tố.
Đột nhiên, Hà Cẩu Đản bắn ra một cỗ ‘Lực lượng tan rã’.
Trong chớp mắt, cỗ ‘Lực lượng tan rã’ này đã xuyên qua Lá Chắn Nguyên Tố, đánh thẳng vào ngực của Mộc Kiến Bình.
Mộc Kiến Bình phun ra một ngụm máu.
“A Bình!” Cố Trường Thanh kêu lên lo lắng.
Mộc Kiến Bình lại vung gậy ma pháp lên, Lôi Bạo!
Oanh----
Hà Cẩu Đản bị đánh bay ra ngoài.
Hà Cẩu Đản lại đứng lên một lần nữa, nhưng mà lớp vỏ ngoài ở vị trí ngực của hắn đã nát vụn, lồng ngực của hắn cũng có một vết cháy nhìn mà giật mình.
Cuối cùng thì Hà Cẩu Đản cũng bị thương, Mộc Kiến Bình thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra.
Biết thế thì sử dụng ma pháp hệ Lôi từ đầu rồi.
Sắc mặt của Hà Cẩu Đản trở nên giận dữ.
Hắn không ngờ rằng Mộc Kiến Bình lại có thể phóng thích ra Lôi điện.
Có thể nói, hệ Lôi chính là khắc tinh của hắn.
Bởi vì khi hắn bị Lôi điện đánh trúng, thì dòng điện sẽ phân giải hết dược lực của dược tề Cuồng Bạo Nhân trong người hắn.
Như vậy càng đánh hắn sẽ càng suy yếu.
Mộc Kiến Bình nhìn Hà Cẩu Đản ở trước mặt.
Lúc này Hà Cẩu Đản cũng không dám tùy tiện công kích Mộc Kiến Bình nữa.
Hắn không muốn ăn thêm một phát Lôi điện nữa.
Mà Mộc Kiến Bình thì lại không chắc có thể đánh trúng Hà Cẩu Đản.
Đúng lúc này, có vẻ như bốn người Huyết Quang, Thiết Mãng Hàn thúc và Ngụy thúc đã không chống đỡ nổi nữa.
“Mộc Kiến Bình! Mau đến giúp chúng ta…chúng ta không chống đỡ nổi nữa rồi.” Huyết Quang kêu lên.
“Kêu cái gì mà kêu! Không thấy A Bình đang đối phó boss à?” Cố Trường Thanh giận dữ hét lên: “Câm miệng đi!”
Mộc Kiến Bình quay đầu nhìn Cố Trường Thanh, Cố Trường Thanh thè lưỡi: “Ai nha, bình thường ta sẽ không nói lời thô tục.”
Mộc Kiến Bình hít sâu một hơi, nhìn về phía Hà Cẩu Đản: “Xem ra đã đến lúc để kết thúc trận chiến này rồi.”
Hà Cẩu Đản cũng hít sâu một hơi, chỉ có một cơ hội, phải tiêu diệt Mộc Kiến Bình trước khi Mộc Kiến Bình kịp ra chiêu.
“Trước khi ra khỏi nhà, ngươi có xem dự báo thời tiết không? Hôm nay trời sẽ có sấm sét!”
Hà Cẩu Đản vừa thấy Mộc Kiến Bình giơ gậy ma pháp lên, thì lập tức phóng về phía Mộc Kiến Bình.
Cơ hội! Cơ hội! Chỉ cần có thể giết hắn trước khi hắn kịp ra chiêu, thì mình sẽ chiến thắng.
Nhưng mà đúng lúc này, một đạo sấm sét cực kỳ lăng lệ bổ xuống.
Hà Cẩu Đản lao được một nửa đường, thì bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm, lập tức dừng lại, rồi nhảy sang bên cạnh.
Oanh------
Chỗ Hà Cẩu Đản vừa đứng đã xuất hiện một cái hố to.
Mồ hôi lạnh của Hà Cẩu Đản ứa ra, suýt nữa thì xong đời.
Nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thì suýt nữa tè ra quần.