Không biết vùng trời ở trang viên đã bị một đám mây đen xì xì chiếm lĩnh từ bao giờ.
Trong đám mây đen có những tia chớp đang tán loạn.
Oanh-----
Hà Cẩu Đản ôm đầu theo bản năng.
Nhưng tia chớp này lại không bổ về phía Hà Cẩu Đản.
“Mộc Kiến Bình, ngươi có ý gì!!?”
Tia chớp này suýt nữa thì đánh vào người Huyết Quang và Thiết Mãng.
Đánh nỗ tung hơn mười người lây nhiễm ở gần hai người họ, thuận tiện cũng đánh cho hai người họ bay lên.
Mộc Kiến Bình cũng hết cách, đây là ma pháp siêu giai Dự Báo Thời Tiết.
Ma pháp này là một ma pháp công kích phạm vi lớn, chẳng quả là nó không phân biệt được địch ta.
Rầm rầm rầm-----
Một tia chớp đánh vào bên cạnh của Mộc Kiến Bình và Cố Trường Thanh.
Mộc Kiến Bình lập tức kéo Cố Trường Thanh chạy trối chết.
Dự Báo Thời Tiết đúng là không nói lý lẽ, kể cả người thi triển ma pháp cũng không có đặc quyền.
Lúc này, tất cả mọi người đều chạy trối chết.
Huyết Quang tức giận mắng to: “Mộc Kiến Bình, rốt cuộc thì ngươi đến giúp đỡ hay là gây thêm phiền phức?”
“Kêu cái rắm, bị đánh trúng một cái cũng không chết được.” Cố Trường Thanh phản bác hộ Mộc Kiến Bình.
“Còn có sức kêu, thì chạy nhanh lên.”
Nhưng mà…chạy đi đâu bây giờ?
Mảnh sân có diện tích một hai cây số này, đều nằm trong phạm vi oanh tạc của Dự Báo Thời Tiết.
Đột nhiên, Mộc Kiến Bình dừng lại.
Hắn nhìn thấy Hà Cẩu Đản cũng đang chạy trối chết.
Hơn nữa có vẻ như Hà Cẩu Đản rất may mắn, đã ăn vài phát tía chớp rồi.
Mộc Kiến Bình nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra cho Hà Cẩu Đản một phát Lôi Bạo.
Oanh-----
Hà Cẩu Đản lại bị đánh bay ra ngoài.
Trên bầu trời lại nện xuống thêm một phát.
Hà Cẩu Đản đứng lên, không để ý đến vết thương trên người mà quay đầu chạy ra ngoài, đồng thời còn gào lên vài tiếng.
“Hắn đang gọi Sứ Đồ và đám người lây nhiễm.” Cố Trường Thanh kêu lên.
Rầm rầm rầm----
Mặc dù Dự Báo Thời Tiết không ngừng bổ xuống lôi đình.
Nhưng mà số lượng của Sứ Đồ và người lây nhiễm lại không hề giảm bớt, trái lại còn dần dần tăng lên.
Về phần Hà Cẩu Đản thì đang trốn trong đám người lây nhiễm.
Hắn dùng đám người này làm khiên thịt để ngăn cản Lôi điện bổ xuống.
Công nhận là chiêu này cực kỹ hữu dụng.
“Mộc Kiến Bình, mau nghĩ biện pháp khác đi.” Huyết Quang lại kêu lên.
Giờ phút này Mộc Kiến Bình cũng rất bất đắc dĩ.
Ma pháp Siêu giai hệ Lôi, Dự Báo Thời Tiết đã dùng rồi.
Thế mà lại không thể tiêu diệt được Hà Cẩu Đản.
“A Bình, hay là chúng ta chạy đi.” Cố Trường Thanh nói ra: “Mặc dù số lượng người lây nhiễm của Hà Cẩu Đản rất nhiều, nhưng chắc chắn sẽ không chạy nhanh bằng chúng ta.”
Mộc Kiến Bình cũng hơi động tâm, nhưng sau khi nghĩ lại thì lắc đầu.
Coi như lần này có thể chạy thoát, nhưng tên Hà Cẩu Đản này vẫn sẽ một mực dây dưa với Cố Trường Thanh.
Lần này hắn nhất định phải giải quyết được tên Hà Cẩu Đản này, giải quyết nỗi lo cho Cố Trường Thanh.
Như thế thì sau này đến cửa cầu hôn, hắn cũng sẽ có chút tiền vốn ở trước mặt cha của Cố Trường Thanh.
“Không sao đâu, ta vẫn còn đại chiêu chưa thi triển.” Mộc Kiến Bình nói ra.
“A Bình, đừng cậy mạnh.”
“Yên tâm đi! Ta không cậy mạnh.” Mộc Kiến Bình nói xong thì giơ gậy ma pháp lên cao.
Lúc này, trên người Mộc Kiến Bình tỏa ra hào quang năm màu rực rỡ.
Một bóng người dần dần hình thành ở trên không trung, toàn thân bóng người này có màu sắc lộng lẫy như lưu ly.
Ma Pháp Chi Thần. Hàng lâm!
Trong nháy mắt khi ma pháp của Mộc Kiến Bình hoàn thành, cơ thể do nguyên tố tạo thành kia đã mở mắt ra.
Đồng thời bộ trang bị Sứ Giả Nguyên Tố trên người Mộc Kiến Bình cũng đã cạn sạch ma lực.
Để sử dụng ma pháp này, Mộc Kiến Bình đã sử dụng tất cả ma lực trong cơ thể, và tất cả ma lực trong bộ Sứ Giả Nguyên Tố.
Tạo ra một cơ thể bằng nguyên tố, để cho ý thức của Thư Tiểu Bạch hàng lâm.
“Hử?” Thư Tiểu Bạch nhìn hay cánh tay của mình, rồi nhìn về phía Mộc Kiến Bình: “A Bình, ngươi gọi ta đến làm gì?”
Tất cả mọi người đều nhìn Mộc Kiến Bình và Thư Tiểu Bạch với ánh mắt nghi ngờ.
Đây là kỹ năng gì? Đại chiêu mà Mộc Kiến Bình nói chính là con hàng có ý thức riêng này sao?
“Lão đại, giúp ta giải quyết bọn chúng.”
Sắc mắt của Mộc Kiến Bình tái nhợt, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.
Ma lực tiêu hao quá độ, khiến cho tinh thần của hắn trở nên rã rời.
“Nơi này là nơi nào?”
“Nhà của ta, đảo Bách Quần.” Mộc Kiến Bình nói ra.
“Những người trước mặt này đều là kẻ địch à?”
“Khoan đã…kia kia kia…và cả kia nữa, đều là người một nhà, còn lại thì tùy ngài xử lý.”
“Được rồi.” Thư Tiểu Bạch giơ tay lên, mấy cái Liệt Diễm Phong Bạo liền xuất hiện.
Tròng mắt mọi người đều sắp rớt ra, lúc trước Mộc Kiến Bình phải dúng cả sức bú sữa mẹ mới có thể triệu hội ra một cái Liệt Diễm Phong Bạo.
“Hử? Tiêu hao hơi nhiều rồi.”
Thư Tiểu Bạch nhìn thân thể của mình rồi nói, đây không phải là cơ thể của hắn, cho nên ma lực có hạn.
Thư Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Mộc Kiến Bình nói: “Trang viên này của ngươi cũ rồi, hay là đổi một cái khác nhé.”