“Lão đại…ngài muốn làm gì?”
“Phóng đại chiêu.”
“Lão đại, chúng ta vẫn còn ở đây.”
“Yên tâm đi.” Thư Tiểu Bạch hạ xuống đất: “QUa đây, tất cả mọi người đến gần ta là được.”
Mộc Kiến Bình vội vàng kéo Cố Trường Thanh chạy đến bên cạnh Thư Tiểu Bạch.
Hà Cẩu Đản cũng đang mơ hồ phát giác ra được sẽ có chuyện không hay xảy ra, lập tức khống chế đám Sứ Đồ tấn công Thư Tiểu Bạch.
Nguyên Tố Hộ Thuẫn! Ma pháp của Thư Tiểu Bạch đã bao phủ tất cả mọi người.
Thư Tiểu Bạch lại giơ tay lên, rồi hét lên: “Xem…nhầm là Mưa Sao Băng!”
Tất cả mọi người không tự chủ được mà ngẩng đầu lên.
Vù vù---
Một ngôi sao băng bùng cháy có đường kính khoảng bốn năm mét xuất hiện.
Ầm ầm ầm----
Ngay sau đó, ánh lửa đã bao phủ tầm mắt của tất cả mọi người.
Chớp mắt tiếp theo, một viên, lại một viên ngôi sao băng rơi xuống.
Rầm rầm rầm-----
Tất cả mọi thứ đều đã bị hủy diệt trong trận mưa sao băng vừa rồi.
Mọi người nhìn đòn công kích hủy thiên diệt địa này với ánh mắt mất tự nhiên.
Bọn họ đang lo lắng cái ma pháp Nguyên Tố Hộ Thuẫn này có chịu nổi đòn công kích này hay không.
Cũng may đây là ma pháp Thư Tiểu Bạch phóng ra, nên vẫn khá có độ tin cậy.
Chỉ có biểu cảm của Mộc Kiến Bình là hơi bình thường một chút, dù sao thì hắn cũng là người đã thấy qua việc đời.
Hắn đã từng nhìn thấy Thư Tiểu Bạch ra tay.
Đó mới chân chính là hủy thiên diệt địa, hiện giờ vẫn còn kém xa.
Mãi cho đến khi ngôi sao băng cuối cùng rơi xuống, hiện trường xuất hiện yên tĩnh trong giây lát.
“Nha, vẫn còn một cái chưa chết.” Thư Tiểu Bạch cảm giác được, trong đám khói lửa này, thế mà vẫn còn một người ương ngạnh đứng lên.
Tất nhiên đó chính là Hà Cẩu Đản.
Nhưng mà lúc này hắn cũng đã thương tích đầy mình.
“Còn một ít ma lực.” Thư Tiểu Bạch nói ra: “Chẳng qua là không đủ để tiêu diệt hắn, hai người các ngươi lên đi, bắt hắn về đây.”
Thư Tiểu Bạch nhìn Thiết Mãng và Huyết Quang rồi nói, hai người lập tức sợ run cả người, vội vàng xông lên bắt Hà Cẩu Đản.
“Không có việc gì thì đừng gọi ta nữa, thời gian gần đây ta rất bận rộn, thế nhé.”
Thư Tiểu Bạch vươn tay chỉ về phía Hà Cẩu Đản, dưới chân Hà Cẩu Đản bỗng nhiên xuất hiện một cái ma pháp trận.
Vù----
Hà Cẩu Đản biến mất.
Hà Cẩu Đản biến mất, cơ thể bằng nguyên tố của Thư Tiểu Bạch cũng sụp đổ.
“Tên vừa rồi là nhân loại à?” Trong lòng Huyết Quang vẫn còn sợ hãi.
Nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mặt này thì hiểu, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà con người có thể làm ra.
“Ngươi nhất định phải nói như vậy à? Có lẽ hắn còn chưa đi xa đâu.”
Sắc mặt của Huyết Quang lập tức trở nên trắng bệch, hai mắt trợn trắng, rồi trực tiếp ngã lăn ra đất.
“Đừng giả chết, lão đại của ta đã đi rồi.” Mộc Kiến Bình nói ra: “Giả chết giống y như thật, bộ dáng co giật của ngươi rất chân thực.”
“Không phải hắn giả vờ đâu, đây là tác dụng phụ của ‘Lực lượng tan rã’, ‘Lực lượng tan rã’ đã dần dần mất khống chế, đang phá hoại cơ năng của thân thể hắn.” Cố Trường Thanh nói ra.
“Vì sao ta lại không có cảm giác gì?”
‘Lực lượng tan rã’ của Thiết Mãng cũng biến mất, chẳng qua là hắn lại không cảm thấy khó chịu chút nào.
“Ah, vậy thì ngươi có tư chất để trở thành cường giả cấp Một Thành đấy.” Cố Trường Thanh nói ra: “Kém nhất thì cũng là cấp Ngụy Một Thành, chỉ cần ngươi tiếp xúc nhiều với ‘Lực lượng tan rã’, thì ngươi sẽ có tố chất cơ thể của cấp Một Thành, có muốn đi theo ta không? Ta có thể giúp ngươi trở thành cường giả cấp Một Thành nha.”
Mộc Kiến Bình sờ mũi, ở trước mặt mình lại đào chân tường của mình, việc này đúng là hơi quá đáng.
Nếu như không phải nể tỉnh ngươi sắp trở thành người một nhà, thì chuyện này còn chưa xong đâu.
“À đúng rồi, Hà Cẩu Đản đâu rồi?” Cố Trường Thanh lại hỏi.
“Bị lão đại ta mang về nhà rồi, chắc là đang bị ngâm trong phòng thí nghiệm rồi.”
……
Phù----
“Tiểu Bạch ca.” A Vân nhìn thấy Thư Tiểu Bạch bỗng nhiên ngã lăn ra đất, thì hoảng hốt chạy tới.
Thư Tiểu Bạch đang đối luyện với nàng, mới qua vài chiêu thì đột nhiên Thư Tiểu Bạch ngã lăn ra đất.
Nàng còn tưởng rằng mình không cẩn thận đã làm Thư Tiểu Bạch bị thương.
Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một cái ma pháp trận.
A Vân ngẩng đầu lên nhìn, một bóng người từ trên trời giáng xuống.
“Phù…trở về rồi.” Thư Tiểu Bạch đứng dậy, sờ sờ lên gò má: “Vì sao mặt mình lại đau thế nhỉ? Thật kỳ lạ…”
“Tiểu Bạch ca, ngươi không sao chứ?”
“Không sao.”
A Vân nhìn về phía Hà Cẩu Đản vừa được truyền tống về đây.
“Tiểu Bạch ca, đây là cái đồ chơi gì?”
Lúc này Hà Cẩu Đản lại đứng lên một lần nữa.
Đây là chỗ nào?
Hai người trước mặt này là ai?
Nhưng mà cũng không quan trọng.
Chỉ cần không gặp phải những thứ kỳ lạ kia, thì là ai cũng không đáng kể.
Những sợi rễ sau lưng Hà Cẩu Đản bắt đầu vươn ra.
Lúc này hắn rất cần bổ sung dinh dưỡng.
Hai người trẻ tuổi trước mặt này có lẽ sẽ cung cấp cho mình một ít dinh dưỡng