“Tiểu Bạch ca.” A Vân nhận ra được địch ý của Hà Cẩu Đản.
Chẳng qua là nàng đang chờ câu trả lời của Thư Tiểu Bạch.
“Ah, là kẻ địch, giết chết hắn đi.” Thư Tiểu Bạch nói ra.
Hà Cẩu Đản ở phía đối diện thì tức đến mức cười lên.
“Ta sẽ đem các ngươi…”
Những sợi rễ sau lưng Hà Cẩu Đản bỗng nhiên phóng về phía Thư Tiểu Bạch và A Vân.
A Vân đan hai tay vào nhau rồi vung lên, những sợi rễ cây của Hà Cẩu Đản đều bị chém đứt.
Hà Cẩu Đản ngẩn ra, sau đó đột nhiên lao về phía A Vân: “Có vẻ như ngươi ăn ngon hơn! Ăn ngươi trước!!”
Nhưng mà ngay sau đó, A Vân một phát đã bắt được tay của Hà Cẩu Đản.
Hà Cẩu Đản cười mỉa, nha đầu này không hiểu được rằng, không phải tay của ai cũng có thể nắm sao?
Lòng bàn tay của Hà Cẩu Đản bắt đầu phun ra ‘Lực lượng tan rã’.
“Hả?” A Vân hơi cau mày lại, Đại Hải Vô Lượng!
Hà Cẩu Đản nhìn xuống bàn tay của mình, bàn tay của hắn đã bị tan rã ra thành máu thịt, sau đó văng ra khắp nơi.
“Điều này…làm sao có thể?” Gương mặt Hà Cẩu Đản lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trừ Cố Trường Thanh ra, thì ‘Lực lượng tan rã’ của mình phải là khổng lồ nhất mới đúng.
Vì sao!? Vì sao ‘Lực lượng tan rã’ của cô bé này lại còn kinh khủng hơn cả mình chứ?
Chẳng lẽ…chẳng lẽ cô bé này cũng giống như Cố Trường Thanh, là đầu nguồn của ‘Lực lượng tan rã’?
Đầu óc của Hà Cẩu Đản choáng váng.
Vui vẻ? chỉ kéo dài ba giây đồng hồ.
Trong đôi mắt của A Vân đã bắn ra sát khí.
Trên người cũng tỏa ra cương khí màu xanh.
Hà Cẩu Đản lập tức chìm vào trong khủng hoảng.
Cô bé này không phải là Cố Trường Thanh, nàng biết cách sử dụng ‘Lực lượng tan rã’ của bản thân mình.
Không, không phải chỉ là biết cách! Mà phương thức sử dụng của nàng còn kinh khủng hơn cả hội trưởng của Bạch Quỳnh hội.
‘Lực lượng tan rã’ khổng lồ như vậy, cộng thêm cách sử dụng cao cấp nhất.
Cô bé này chính là một tồn tại còn kinh khủng hơn cả Tầng sáu.
Mà Hà Cẩu Đản chỉ là cường giả cấp Một Thành ở Tầng hai mà thôi.
Có thể bảo tồn ‘Lực lượng tan rã’ trong thời gian dài, nhưng cơ thể hắn không thể tạo ra ‘Lực lượng tan rã’.
Đây cũng chính là nguyên nhân hắn phải bắt Cố Trường Thanh bằng được.
Mặc dù Cố Trường Thanh là đầu nguồn của ‘Lực lượng tan rã’.
Nhưng bởi vì có thể nàng đã bị tổn thương khi còn nằm trong bụng mẹ, bị Hà Cẩu Đản liên tục rút ‘Lực lượng tan rã’ ra, cho nên Cố Trường Thanh không thể tu luyện.
Nhưng mà cô bé trước mặt này lại hoàn toàn khác biệt, nàng là một nhân vật đáng sợ có thể khống chế ‘Lực lượng tan rã’ của bản thân mình.
“Khoan đã…ta không phải là kẻ địch…”
A Vân nghe thấy Hà Cẩu Đản nói như vậy, thì quay đầu nhìn về phía Thư Tiểu Bạch.
Trong mắt Hà Cẩu Đản lóe lên một đạo ánh sáng, những sợi rễ cây ở sau lưng lại phóng thẳng về phía của A Vân.
Không có Cố Trường Thanh, thì bắt cô bé này cũng được.
A Vân đột nhiên giẫm mạnh chân, nội lực theo mặt đất truyền đi.
Hà Cẩu Đản cũng cảm giác được một cỗ nội lực đang lao đến từ dưới mặt đất, nhưng khoảng cách của hắn và A Vân quá gần, căn bản không kịp phản kháng hoặc là ngăn cản.
Phốc phốc phốc----
Ngay sau đó, Hà Cẩu Đản cảm thấy được cỗ ‘Lực lượng tan rã’ này đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn.
“Tiểu Bạch ca, ta giết hắn nhé?”
“Ừm, giết đi.”
Thư Tiểu Bạch gật đầu, giữ lại làm gì? Chờ ăn tết sao?
“Đừng…đừng giết ta…ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, nếu như các ngươi giết ta thì sẽ gặp phải một phiền phức lớn, các ngươi biết ta là ai không?”
Vẻ mặt của A Vân đang bình tình thì bắt đầu dần đần lạnh xuống.
“Thế ngươi có biết kẻ đã nói với ta câu này có kết cục gì không?” Cương khí màu xanh trên người A Vân bỗng nhiên tràn ra, lướt qua cơ thể của Hà Cẩu Đản.
Hà Cẩu Đản ngẩn người ra một lúc, rồi sờ lên cơ thể của mình.
Không có cảm giác gì?
Ngay sau đó, hai tay của Hà Cẩu Đản rủ xuống, đôi chân cũng mất đi tri giác mà quỳ xụp xuống đất.
Sau đó cơ thể hắn lại nằm rạp ra đất, miệng mũi bắt đầu rỉ máu.
A Vân bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về một nơi hẻo lánh.
Tiền Phương không biết đến từ khi nào đang sợ run lên.
Tiền Phương vẫn đứng ở nơi hẻo lánh, bỗng nhiên bị A Vân trừng mắt một cái, hắn lập tức cảm thấy giống như mình sẽ phải chết vậy.
“Rất xin lỗi Tiền Phương tiên sinh.” A Vân vội vàng thu hồi sát khí của mình: “Ngươi nói chuyện với Tiểu Bạch ca đi, ta đi luyện công.”
Tiền Phương lau mồ hôi lạnh trên trán, nở nụ cười xấu hổ.
Hắn làm trong ngành tình báo, tất nhiên biết được thân thế của A Vân.
Chẳng qua ngày thường không nhìn ra, A Vân lại có lệ khí nặng như vậy.
“Lão Tiền, có chuyện gì thế?”
“Viện trưởng, có phải người nào trên 30 tuổi thì ngài đều phải cho thêm một chữ lão không?”
“Việc này nói rõ ta rất thân thiết với ngươi, nếu như ta gọi ngươi là Tiền tiên sinh hay Tiền bộ trưởng thì lại quá xa lạ, gọi Lão Tiền thì có cảm giác như chúng ta đã quen biết nhau 180 năm rồi.”
“Ah…Vậy thì tùy viện trưởng, ta chỉ đến nói với ngài một câu, đại quân của Mặc Thành đã bắt đầu di chuyển rồi.”
“Ah, ta đã biết, còn chuyện gì khác không?”
“Viện trưởng, trên mặt ngài còn có một dấu tay.”