Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 322 - Chương 323 - Thám Tử Giao Phong

Chương 323 - Thám tử giao phong
Chương 323 - Thám tử giao phong

“Cứu… cứu…”

“Hử? Hình như có người kêu cứu, ngươi có nghe thấy gì không?”

Giờ phút này, hai tên thám tử của Mặc Thành đang ở trong núi sâu.

“Ta cũng nghe được.”

“Hình như là ở bên kia, qua xem một chút.”

Hai người đi về nơi có âm thanh phát ra, trốn trong bụi cỏ nhìn ra ngoài.

Phát hiện là một ông lão, trên đầu và chân đều có vết máu.

“Thu Phong, làm gì bây giờ?”

“Có vẻ như là người địa phương.” Thu Phong nói ra: “Hồ Ly, ngươi thấy sao?”

“Trên tay chân không có dấu vết rèn luyện, nên chắc chỉ là dân chúng bình thường thôi, đi qua lôi kéo làm quen xem có thu hoạch được ít tình báo nào không, sau đó thì xử lý sạch sẽ.” Hồ Ly nói.

Hai người đi từ bụi cỏ ra, ông lão vừa nhìn thấy hai người thì kích động kêu lên.

“Cứu mạng…cứu mạng…”

“Ông à, Ông không sao chứ?” Thu Phong đi lên hỏi.

“Ông à, sao Ông lại bị thương thế?” Hồ Ly ngồi xổm xuống, quan sát vết thương trên chân ông lão.

Ông lão lau nước mắt nói: “Ta vào rừng đi săn, kết qua gặp phải một con lợn rừng, bị nó húc một phát.”

“Ông à, Ông đã cao tuổi rồi mà còn vào rừng đi săn à, trong núi này rất nguy hiểm.”

Ông lão càng đau lòng nói: “Tất cả đều tại cái học viện Ma Pháp rắm chó đó, khiến cho ông già như ta không có đường sống.”

“Ông à, Ông ở đâu?”

“Ta bị Thành Phố Ma Pháp đuổi ra ngoài, nên giờ đang sống cùng bạn già ở một ngôi nhà cỏ gần đây.” Ông lão nói ra.

“Ông à, chúng ta dìu Ông về nhà.”

“Vì sao Ông và vợ Ông lại bị Thành Phố Ma Pháp đuổi ra ngoài vậy?”

“Haiz…” Ông lão thở ngắn than dài rồi nói: “Bởi vì ta không đóng nổi tiền thế chấp.”

“Tiền thế chấp gì vậy?”

“Viện trưởng của học viện Ma Pháp nói, mỗi cư dân của Thành Phố Ma Pháp đều phải đóng một khoản tiền thế chấp, nếu như ai tiết lộ thông tin cơ mật của Thành Phố Ma Pháp thì sẽ tịch thu luôn số tiền đó, ta và bạn già không có tiền đóng, nên đã bị đuổi ra ngoài.”

“Thành Phố Ma Pháp này đáng giận như thế sao?”

“Hết cách, từ sau khi viện trưởng của học viện Ma Pháp chiếm đoạt thành Thái Dung, thì toàn bộ thành Thái Dung đều bị hắn bức hiếp, đến tên thành hắn cũng sửa lại, đa số cư dân đều giận mà không dám nói gì.”

“Thế mọi người không nghĩ đến việc phản kháng sao?”

“Phản kháng kiểu gì? Bao nhiêu người cũng đánh không lại hắn.”

“Hắn mạnh thế nào thì cũng chỉ là một người, nếu như tất cả mọi người đồng lòng thì chẳng phải có thể đánh thắng rồi à?”

“Ha ha…đúng thế, nhưng mà người thì làm sao có thể đồng lòng được, càng nhiều người, thì lại càng không đồng lòng.”

Lời hay thì ai chả biết nói, khẩu hiệu thì ai cũng biết hô.

“Nhưng mà ta biết một bí mật của viện trưởng học viện Ma Pháp.”

Trong mắt Hồ Ly và Thu Phong lóe lên một tia sáng.

“Ồ? Bí mật gì vậy?”

“Đó chính là…”

“A…Ông sao thế?”

Đúng lúc này, một bà lão đang bê một cái giỏ rau cũ nát hét lên kinh ngạc.

“Ta không sao ta không sao, chỉ ngã một cái mà thôi, cũng may mà gặp được hai anh bạn này.”

“Cảm ơn cảm ơn hai người… hai vị là?”

“Chúng ta là người thành Lô Tây, hiện giờ thành Lô Tây đã bị dị thú công phá, cho nên chúng ta mới đến bên này đi săn.”

“Đi săn? Hai người đi tay không thì săn kiểu gì?”

“Chúng ta đều có thể chất thích hợp chiến đấu, nên săn mấy con Dã thú bình thường thì không có vấn đề.” Thu Phong vừa cười vừa nói.

“Đừng nói chuyện, dìu ta vào phòng trước đã.”

Hồ Ly liếc nhìn Thu Phong, Thu Phong hơi gật đầu.

Lực cảm giác của Thu Phong rất mạnh, hắn có thể cảm giác ra được xung quanh đây có bao nhiêu người.

Làm một tên thám tử có kinh nghiệm phong phú, trước khi tiến vào những không gian bị bịt kín, thì tất nhiên phải quan sát địa hình xung quanh, thăm dò đường lui hoặc tìm xem có những kẻ mai phục ẩn nấp quanh đây hay không.

Căn nhà này tương đối mộc mạc, chắc là của một vị thợ săn nào đó để lại.

Vách tường và ván cửa bên ngoài đều có rất những vết cào của Dã thú.

Bên ngoài căn nhà còn có một ít đồ vật sinh hoạt hàng ngày.

Hai người dìu ông lão tiến vào trong.

“Hai người ngồi một lát đi, ta đi rót nước.” Bà lão nói.

Một lát sau, bà lão bê hai chén nước ra.

Chẳng qua là hai người đều không uống.

Chit chít chít chít-----

Hai người ngẩng đầu nhìn, thì thấy một con chuột đen béo mọng đang chạy.

“Nước của ta đâu?”

“Để khách uống trước đã, ông thật là không hiểu chuyện.”

“Ông, Ông uống trước đi.”

Ông lão cũng không khách khí, cầm lên uống một hơi cạn sạch.

“Ông còn uống nữa không? Chén này Ông cũng uống trước đi.”

“Cám ơn cám ơn, thực sự quá khát, ta đã phơi nắng mấy tiếng rồi.”

“Còn không đi chuẩn bị cơm tối đi.” Ông lão trừng mắt với bà lão.

“Ông à, Ông để bà băng bó vết thương cho ông đi, chúng ta sẽ chuẩn bị bữa tối giúp hai người.”

“Chuyện này…thế ngại quá.”

Hai tên thám tử muốn tìm hiểu tin tức từ đôi vợ chồng ông lão này.

Nhưng họ lại không dám ăn đồ ăn nướng uống do vợ chồng nay chuẩn bị, nếu như ăn đồ ăn áp súc mình mang theo, thì sẽ bị bại lộ thân phận.

Cho nên bọn họ muốn tự mình xuống bếp, để đảm bảo thức ăn an toàn.

Bình Luận (0)
Comment