“Không sao không sao, chúng ta cũng rất lâu rồi chưa được ăn đồ ăn nóng, hai ông bà cứ ngồi đi, chúng ta đi chuẩn bị cơm cho.”
Thu Phong và Hồ Ly đều là thám tử rất chuyên nghiệp.
Mặc dù đã có thể loại bỏ nghi ngờ với đôi vợ chồng già này, nhưng bọn họ vẫn rất cẩn thận, không hề buông lỏng cảnh giác.
Khi bọn họ nấu cơm, vẫn chăm chú quan sát xem cặp vợ chồng già này đang làm gì.
Hai người bê tất cả đồ ăn lên trong một lần, để đảm bảo đồ ăn không bị người khác động tay động chân.
“Không ngờ hai người nấu ngon như vậy.” Bà lão tán thưởng.
Hai tên thám tử cười cười, yên tâm ăn cơm.
Nhưng vừa mới ăn được hai miếng, thì cơ thể của họ đã cứng đờ.
Có độc! Trong thức ăn có độc!
Dường như cặp vợ chồng già này không phát hiện ra chuyện này, vẫn tiếp tục ăn.
“Các ngươi…các ngươi hạ độc?” Thu Phong khiếp sợ nhìn hai người già này.
Hắn và Hồ Ly dường như đã bị hóa đá vậy, không thể xê dịch cơ thể.
“Độc? đó không phải là độc, chỉ là Nước Hóa Đá mà thôi, qua vài tiếng nữa là các ngươi sẽ biến thành một tảng đá.”
“Rốt cuộc thì các ngươi là ai?”
“Giống như các ngươi, chúng ta cũng là thám tử.” Ông lão cười nói.
Lúc này bà lão đứng lên, đi vào trong góc lấy một cái búa to ra.
“Lão đầu, qua đây giúp, ta không nhấc lên nổi.”
Thu Phong và Hồ Ly không thể tin nổi chuyện này, hai ông bà lão không có bất kỳ sức chiến đấu nào, thế mà lại là thám tử giống như bọn họ.
“Thế mà lại là thám tử cao cấp.” Bà lão tìm thấy một tấm lệnh bài ở trên người của Hồ Ly: “Xem ra trước khi khai chiến, ta có thể mua một cái dây chuyền ma pháp Thủ Hộ cho cháu gái mình rồi.”
“Ta cũng có thể mua một thanh mâu Dũng Sĩ cho con trai mình rồi.” Ông lão cũng rất mừng rỡ.
“Hai người các ngươi thật sự là thám tử của Thành Phố Ma Pháp?”
Hồ Ly và Thu Phong bị đã kích nặng nề, bọn họ đều nghĩ rằng mình sẽ chết trên chiến trường, da ngựa bọc thây.
Tuyệt đối không nghĩ đến việc mình sẽ chết trong tay hai người già.
Thành Phố Ma Pháp thiếu người như thế cơ à?
Hai người trước mặt này còn không phải là vợ chồng.
“Bọn ta đã được huấn luyện 15 ngày.”
Huấn luyện 15 ngày?
Thu Phong và Hồ Ly đã trải qua 10 năm ma luyện.
Thế mà còn không bằng 15 ngày huấn luyện?
Chuyện này quả thật giống như trò đùa.
Giờ phút này, Hồ Ly và Thu Phong muốn giận dữ cũng không được, bộ mặt của họ bây giờ vẫn đang cứng đờ.
Khi họ nhìn xuống thì thấy hai tay của mình xuất hiện những vết ban màu trắng xám.
“Đây là cái gì?”
Hai người đều có chút khủng hoảng, loại cảm giác chờ chết này không tốt đẹp chút nào.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Nước Hóa Đá.” Ông lão nói: “Nếu như uống thứ này vào, thì sẽ bị biến thành một tảng đá.”
“Các ngươi hạ độc kiểu gì?”
Hồ Ly và Thu Phong đều không hiểu nổi, vì sao cơm và đồ ăn mà mình nấu lại có độc.
Lúc này, hai người thấy con chuột đen to mọng trên xà nhà nhảy xuống, rơi vào trên bờ vai của ông lão.
Sắc mặt hai người lập tức thay đổi, ông già này lợi dụng con chuột để hạ độc?
Điều này…điều này không thể nào…
Nếu như chuột có thể thông minh như vậy, thì những thám tử như bọn họ có thể xuất ngũ được rồi.
Con chuột cọ cọ lên mặt ông lão, sau đó chỉ vào đồ ăn ở trên bàn.
Chít chít chít----
“Ăn ăn…”
Ông lão gật đầu, con chuột lập tức nhảy lên mặt bàn, bắt đầu ăn uống vui vẻ.
“Nó không sợ Nước Hóa Đá sao?”
“Ha ha…Nước Hóa Đá chính là nước miếng của nó.”
Hồ Ly và Thu Phong vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Họ chưa từng nghe nói qua, nước miếng của chuột có thể khiến cho người ta bị hóa đá.
“Cho nên, một tiểu đội mất tích vài ngày trước cũng là do các ngươi làm à?” Hồ Ly hỏi.
“Không, các ngươi mới là vị khách thứ ba của chúng ta thôi, tiểu đội mất tích mà ngươi nói, ta đoán là do chủ nhân chân chính của căn nhà này làm.”
“Chủ nhân chân chính của nơi này?”
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Một cô gái đi vào.
“Tiểu Thải, đến rồi à.”
Ông lão thấy cô gái này đến thì lập tức đứng lên: “Còn lại giao cho ngươi.”
Cô gái gọi là Tiểu Thải nhếch miệng cười.
“Hai vị này đều có con cháu gia nhập học viện Ma Pháp rồi mà vẫn còn đoạt mối làm ăn của những người trẻ tuổi chúng ta làm gì, chờ ta có đủ Điểm Cống Hiến ta sẽ đi đổi nguyên tố bí dược , ta cũng muốn gia nhập học viện Ma Pháp.”
Tiểu Thải ngồi xuống, một chân còn giẫm lên ghế, ngón tay thì gõ gõ lên bàn, rõ ràng chỉ là một thiếu nữ 14 15 tuổi thôi mà nhìn tư thế trong rất hổ báo: “Hai vị đại thúc, chúng ta trực tiếp vào vấn để chính đi, ta đang rất thiếu Điểm Cống Hiến, hy vọng hai vị có thể giúp đỡ một chút.”
“Không thể nào, thế ngươi có thể giúp đỡ ta một chút không? Giúp ta chết nhanh một chút, được chứ?”
“Khi ta chưa móc được chút Điểm Cống Hiến nào từ trên người các ngươi, thì các ngươi muốn chết cũng khó.” Tiểu Thải vỗ bàn: “Các ngươi đã không phối hợp, thế thì ta chỉ có thể bắt đầu nghiêm túc.”