Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 324 - Chương 325 - Trận Chiến Đầu Tiên

Chương 325 - Trận chiến đầu tiên
Chương 325 - Trận chiến đầu tiên

“Không thể nào, thế ngươi có thể giúp đỡ ta một chút không? Giúp ta chết nhanh một chút, được chứ?”

“Khi ta chưa móc được chút Điểm Cống Hiến nào từ trên người các ngươi, thì các ngươi muốn chết cũng khó.” Tiểu Thải vỗ bàn: “Các ngươi đã không phối hợp, thế thì ta chỉ có thể bắt đầu nghiêm túc.”

Tiểu Thải đứng lên, một chân giẫm mạnh xuống đất.

Mặt đất vững chắc bị đánh thủng một lỗ.

Ngay sau đó một thứ kinh khủng bắt đầu ngọ nguậy chui ra.

Đây là một sinh vật nhìn qua có vẻ giống như con giun.

Nhưng mà giun không thể nào to lớn như vậy được.

Đồng thời trong miệng con quái vật này còn có những ống giác hút có hình dạng giống như những chiếc cưa, khiến cho Hồ Ly và Thu Phong không rét mà run.

“Hạt Tử, ăn tên bên trái trước, bắt đầu ăn từ chân hắn.” Tiểu Thải nói.

Hai người Hồ Ly và Thu Phong suýt tè ra quần.

Con quái vật tên là Hạt Tử này bắt đầu nhúc nhúc đến dưới chân của Hồ Ly.

Ống giác hút của nó bắt đầu bao trùm lấy hai chân của Hồ Ly.

Mặc dù vì Nước Hóa Đá nên xúc giác trên làn da của hắn rất trì độn.

Nhưng mà loại cảm giác này vẫn khiến cho Hồ Ly tê dại cả da đầu.

Tiểu Thải đạp Hạt Tử một cái: “Ngươi ăn chậm một chút cho ta, ăn chậm một chút. Được rồi được rồi, dù sao thì cũng còn một cái.”

“Ta nói ta nói…” Hồ Ly đã không chịu nổi.

“Được, nói đi.”

“Hồ Ly!!” Thu Phong không ngờ Hồ Ly lại chịu thua nhanh như vậy.

“Ăn hắn, trực tiếp ăn từ đầu xuống.”

Mặc dù Hạt Tử không có mắt, nhưng các giác quan khác của nó lại phát triển rất tốt.

Sau khi buông Hồ Ly ra, thì nó lại nhảy lên đầu của Thu Phong.

“A a… ta cũng nói ta cũng nói…”

…….

Phanh------

Cửa phòng thí nghiệm của Thư Tiểu Bạch bị đẩy ra.

“Tiểu Bạch, đến rồi! Bọn họ đến rồi…”

Giọng điệu của Lão Cừu có vài phần xúc động và khẩn trương.

“Đến? À…là người của Mặc Thành đến rồi à?”

“Có một nhánh quân 10000 người đột kích từ phía bắc của thung lũng rồi xuyên qua sơn cốc, chỉ công kích mang tính thăm dò thôi, người của chúng ta đã bắt được vài tên lính tiên phong của bọn họ.” Lão Cừu nói.

“Ồ? Chúng ta có tổn thất người nào không?”

“Không có.”

“Làm rất tốt.” Thư Tiểu Bạch nói: “Vị trí hiện tại của họ thì sao?”

“Ngay ở trong sơn cốc, thám tử của chúng đã xác định được vị trí và số lượng của kẻ địch, còn cả trang bị nữa.”

Thư Tiểu Bạch suy nghĩ một chút: “Để cho nha đầu La Tâm và An Nam đi qua, nói với An Nam là, nếu như nha đầu không có nguy hiểm gì thì hắn không cần phải ra tay.”

“Chỉ hai người bọn họ thôi à?”

Thư Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù sao cũng là trận chiến đầu tiên, ta sẽ vụng trộm đi theo.”

“Ừm được rồi.” Lão Cừu gật đầu, đúng là chỉ có hai đứa bé kia đi thì có chút không yên lòng.

Nếu như gặp chuyện gì bất ngờ, thì có Thư Tiểu Bạch ở đó, sẽ đẩm bảo an toàn cho hai đứa bé.

Lão Cừu vội vàng chạy đi tìm La Tâm và An Nam.

Hai người vừa nghe thấy trận chiến đầu tiên sắp khai hỏa, hơn nữa bọn họ là người đi khai hỏa thì lập tức chìm trong xúc động và cuồng nhiệt.

“An Nam, tốt nhất thì ngươi đừng có đoạt lính của ta, nếu như ngươi dám đoạt của ta thì bây giờ đã sẽ đá ngươi ra khỏi con chim zombie này.”

“Rồi rồi…” An Nam chỉ trả lời một câu rồi yên lặng, nói đùa cái gì, chẳng lẽ trên đầu những kẻ này viết tên của ngươi à?

Ngươi nói không cướp thì ta không cướp sao? Tưởng mình là ai chứ?

La Tâm vẫn không yên lòng mà nhìn An Nam: “Chắc là ta vẫn nên đạp ngươi xuống, quả nhiên là chỉ có A Vân nghe lời.”

An Nam cười lạnh, nghe lời?

Nếu như nữ nhân bạo lực kia mà nghe lời ngươi, thì Lão Cừu đã không bảo ta đi theo.

Đây chính là trận chiến đầu tiên của Thành Phố Ma Pháp!

Cùng lúc đó, Lâm Tố đang đứng trên người của một con Chim Thiên Đường, đây chính là Ngự Sủng của hắn.

Khi hắn nghe thấy có kẻ địch đến, thì lập tức chạy đi tìm Thư Tiểu Bạch.

Kết quả là Lão Cừu bảo rằng Thư Tiểu Bạch đã xuất phát.

Lâm Tố nổi giận tại chỗ, trận chiến đầu tiên của Thành Phố Ma Pháp thế mà lại không cho Thanh Kiếm Chính Nghĩa(tự phong) xuất chiến? Đùa à?

Đúng lúc này, Lâm Tố nhìn thấy có một bóng người đang chạy hùng hục trên mặt đất.

Lâm Tố còn tưởng rằng là tên giáp điệp nào, nhìn kỹ lại thì hóa ra là A Vân.

“A Vân, ngươi chạy đi đâu thế?” Lâm Tố hạ độ cao, rồi hỏi A Vân ở bên dưới.

“Lâm Tố, ta muốn ra chiến trường, cho ta đi nhờ một đoạn đường.”

Lâm Tố lập tức bay cao hơn, trò đùa, ta sẽ chở một kẻ dị đoan như ngươi sao?

Nhưng mà đúng lúc này, A Vân nhảy vọt lên, trực tiếp nhảy lên trên lưng con chim đang bay cao 30m.

“Ngươi! Xuống đi!”

Trong mặt A Vân bắn ra một đạo ánh sáng lạnh lẽo: “Ngươi lặp lại một lần nữa xem.”

“Đứng vững vào.”

Bình Luận (0)
Comment