Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 325 - Chương 326 - Ngũ Thành

Chương 326 - Ngũ Thành
Chương 326 - Ngũ Thành

“Quan chỉ huy tiên sinh, lính tiên phong không có một ai trở về, toàn bộ đã bị mất tích.”

Ngũ Thành đi đến trước mặt Quan chỉ huy rồi nói.

Ngũ Thành không phải là người của Mặc Thành, trước kia hắn là tướng lĩnh cao cấp của Chính Phủ Thế Giới.

Chẳng qua biểu hiện của hắn quá nổi bật, cho nên bị cấp trên ghen ghét.

Vì thế nên hắn đã rời khỏi quân ngũ, thế mà lại tránh được trận đại chiến của Chính Phủ Thế Giới và Bạch Quỳnh hội.

Nhưng vì năng lực của hắn quá nổi bật, đến mức Mặc Thành phải bỏ ra một cái giá cao để mời hắn xuống núi.

Nhưng bởi vì hắn là người ngoài, cho nên Ôn Hầu không thể để hắn trực tiếp chỉ huy quân đội của Mặc Thành được.

Nên cho hắn là phó quan, phụ tá Quan chỉ huy.

Ôn Hầu cho rằng, lấy năng lực của Ngũ Thành, thì chỉ cần hắn và Quan chỉ huy phối hợp với nhau, nhất định sẽ sinh ra phản ứng hóa học không tệ.

Sự thật cũng giống như những gì Ôn Hầu đã dự tính.

Đúng là hai người này phát sinh phản ứng hóa học.

Tuy nhiên loại phản ứng hóa học này lại trái ngược với những gì Ôn Hầu nghĩ.

Ngũ Thành rất muốn phối hợp với Quan chỉ huy.

Nhưng mà vị Quan chỉ huy này lại rất khó chịu với kẻ bên ngoài đến như Ngũ Thành.

Vì sao lương của Phó quan lại cao hơn cả Quan chỉ huy như hắn?

Chỉ vì ngày xưa Ngũ Thành là tướng lĩnh cao cấp của Chính Phủ Thế Giới thôi sao?

Nếu như Ngũ Thành thực sự có năng lực, thì sao Chính Phủ Thế Giới lại thua thảm như vậy

Mà lời nói của quan chấp chính Ôn Hầu cũng khiến Quan chỉ huy càng không thoải mái.

Cái gì gọi là học hỏi Ngũ Thành nhiều vào?

Đến cùng thì mình là Quan chỉ huy, hay Ngũ Thành là Quan chỉ huy.

“Ngươi thấy chúng ta nên làm gì?” Quan chỉ huy nhìn Ngũ Thành rồi hỏi.

“Quan chỉ huy, bây giờ chúng ta đã mất hết lính trinh sát, việc này giống như chúng ta đã mất đi đôi mắt vậy, theo ta thì chúng ta nên tạm thời lùi lại phía sau, dự phòng kẻ địch tập kích, đồng thời điều động thêm lính trinh sát để điều tra động tĩnh của kẻ địch.”

Quan chỉ huy lắc đầu: “Ngũ Thành, ngươi quá nhát gan, nhiệm vụ của chúng ta là gì? Chính là đi thăm dò, nếu như chúng ta lùi lại phía sau, thì chúng ta tồn tại có ý nghĩa gì?”

“Quan chỉ huy, nhưng mà bây giờ chúng ta không có bất cứ tình báo nào của quân địch, việc này sẽ khiến cho chúng ta chìm vào trong trạng thái nguy hiểm, chúng ta phải điều chỉnh bố trí lại một lần, mới có thể tiếp tục tiến lên.” Ngũ Thành khuyên: “Thậm chí, có thể bây giờ kẻ địch đã bắt đầu tiến hành đánh lén chúng ta rồi.”

Nhưng mà Quan chỉ huy lại lắc đầu: “Cho nên chúng ta mới phải tùy cơ ứng biến, khi có tình báo thì sẽ có chiến thuật khác, mà khi không có tình báo cũng có chiến thuật của không có tình báo.”

Ngũ Thành làm lính cả đời, từ xưa đến nay hắn chưa từng nghe thấy có ai nói đến loại chiến thuật này.

Nếu như không có tình báo, vậy thì phải tránh tiếp xúc với kẻ địch, phải xác minh thực hư trước, sau đó mới bắt đầu định ra chiến thuật, đây chính là phương án tác chiến duy nhất.

Trừ khi tất cả đường lui đều bị chặn, chỉ còn con đường duy nhất là tiến lên, khi đó mới cần buông tay đánh cược một lần.

Nếu như không cần thiết, thì dưới tình huống không có bất cứ tình báo nào, tuyệt đối không thể mù quáng bố trí chiến thuật.

Như vậy cũng giống như hai người đang đấu võ, một người bị ném vôi vào mắt.

Lúc này, việc phải làm là vừa mắng chửi vừa chạy xuống lôi đài.

Chứ không phải là nhắm hai mắt lại rồi nói, ta còn có kế hoạch lợi hại hơn.

Đây không phải là cao thủ, mà chính là ngu xuẩn.

“Theo ta thì hiện giờ bọn họ đang rất đắc ý, khi đã giải quyết được toàn bộ lính trinh sát của chúng ta.” Quan chỉ huy cười lạnh nói: “Hơn nữa ta còn suy đoán được, đêm nay nhất định họ sẽ đánh lén chúng ta, đã như vậy thì chúng ta liền ôm cây đợi thỏ, để bọn họ tự chui đầu vào lưới.”

“Quan chỉ huy, nhiệm vụ của chúng ta làm thăm dò, chứ không phải là chơi phòng thủ phản công.”

“Ta biết nhiệm vụ của chúng ta là gì, không cần ngươi phải nhắc nhở.” Quan chỉ huy không vui nhìn Ngũ Thành: “Nhưng mà binh lính của ta không phải là pháo hôi, dù nhiệm vụ của chúng ta chỉ là thăm dò, nhưng ta vẫn muốn đánh một trận xinh đẹp để cho đám chính khách bên trong nghị hội biết, mười nghìn người này không phải là pháo hôi! Bọn họ cũng có thể lập được chiến tích huy hoàng và rực rỡ.”

Ngũ Thành đã tức đến mức suýt hộc máu.

Khi ngươi nói câu này thì ngươi có nghĩ đến chiến tích của Thành Phố Ma Pháp hay không?

“Hừ…ta biết ngươi đang nghĩ gì, muốn sống sót ở trên chiến trường phải biết cách tùy cơ ứng biến.”

Ngũ Thành biết mình không thể thuyết phục kẻ ngu xuẩn trước mặt này rồi.

Bởi vì đối phương cũng cho rằng mình là tên ngu xuẩn.

Khi Ngũ Thành còn ở Chính Phủ Thế Giới, thì cũng đã từng gặp loại ngu xuẩn như này.

Biện pháp duy nhất để thuyết phục mấy kẻ ngu xuẩn này, chính là kết quả chiến tranh.

Đây chinh là phương pháp duy nhất để kiểm nghiệm xem ai là kẻ ngu xuẩn.

Coi như ở thời cổ đại, họ cũng biết được tầm quan trọng của tình báo.

Khi mở hộp mù, đại đa số đều là f**k off, chứ không phải là surprise.

Bình Luận (0)
Comment