La Tâm và An Nam hạ xuống mặt đất.
Tiểu Thải đã chờ sẵn ở đây.
Khi nhìn thấy hai người đến, thì trong mắt Tiểu Thải tràn đầy ngôi sao nhỏ.
“Ngươi chính là Tiểu Thải, người đã điều tra ra tình báo quan trọng à?”
“Đúng thế, La Tâm tiểu thư.”
Tiểu Thải có ấn tượng rất sâu với La Tâm trong cuộc chiến Hủy Diệt Giả.
Khi đó nàng còn đi theo cha mẹ chạy đến học viện Ma Pháp để trốn.
Nàng đã nhìn thấy La Tâm chỉ còn lại một nửa thân thể.
Thế mà lúc đó La Tâm vẫn còn hô hào, ta còn có thể đánh tiếp.
Bắt đầu từ khi đó, Tiểu Thải đã quyết định, nàng cũng muốn trở thành một… Ma nữ giống như La Tâm.
Sau này nàng còn biết được chiến tích của La Tâm, giết ba con Hủy Diệt Giả!
Tiếc là sau này nàng không thông qua được khảo nghiệm của học viện Ma Pháp.
Thời gian gần đây, nàng mới trở thành Ngự Thú Sư, đồng thời còn không để ý đến lời phản đối của cha mẹ mà gia nhập phòng Số 0.
Mà nàng còn biết được, trong những phần thưởng lần này, có một loại Luyện kim dược tề gọi là nguyên tố bí dược.
Chỉ cần uống loại bí dược này, sẽ có thể cảm nhận được ít nhất là một loại nguyên tố, nhờ đó mà thu hoạch được tư cách trở thành Ma Pháp sư.
“Gọi ta là chị Đại.” La Tâm trực tiếp đi lên ôm vai Tiểu Thải nói: “Nói cho ta biết tình báo đi, ta cần phải đối mặt với bao nhiêu kẻ địch, có những binh chủng nào, trang bị của chúng thế nào.”
“La… Chị Đại, kẻ địch có khoảng 11 nghìn người…” Tiểu Thải bắt đầu nói ra những thông tin mà mình điều tra ra được: “Hiện giờ họ đã tiến vào trạng thái đề phòng, có vẻ như đã đoán được việc chúng ta sẽ đánh lén đêm nay.”
“Thế sao? Thế thì quá tốt.” La Tâm nghe thấy đối phương có đề phòng thì chẳng những không lo lắng, mà trái lại còn rất hưng phấn.
An Nam cau mày: “Nha đầu, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, điều tra thêm một lần, sau đó lại lên kế hoạch tác chiến kỹ càng.”
“Ngươi bị não tàn à? Chỉ có chúng ta…không, chỉ có một mình ta thì cần kế hoạch làm cái rắm gì, ngươi muốn ta đột kích phía trước? Hay là đột kích phía sau? Đột kích từ bên trái, hay là bên phải?”
“Có phải ngươi quên ta rồi hay không?” An Nam nói.
“À đúng, Tiểu Thải, hắn thuộc bộ đảm bảo ở hậu cần.”
Tiểu Thải nghiêng đầu nhìn An Nam, Thành Phố Ma Pháp có ban ngành này sao?
“Tên gọi tắt của bộ đảm bảo hậu cần chính là xem náo nhiệt, đừng để ý đến hắn làm gì, dẫn đường cho ta.”
……
Ngũ Thành không thể thuyết phục được Quan chỉ huy, chỉ có thể ngồi phụng phịu hút thuốc.
Đúng lúc này, Ngũ Thành nhìn thấy một người như ẩn như hiện ở phía ngoài hàng rào gỗ của quân doanh.
Ngũ Thành dập thuốc đứng lên, nhìn bóng người phía ngoài hàng rào.
Lúc này, binh lính gác đêm cũng đã nhìn thấy người đến.
“Ai!”
Đến pha chiếu qua, hóa ra là một thiếu nứ đi chân trần.
Trên người thiếu nữ ngày còn có những vết thương và máu, nhìn trông khá dơ bẩn.
Trên cổ nàng còn có một vết sẹo nhìn trông rất ghê người, phần eo bị lộ ra cũng có một vết khâu cực kỳ kinh khủng.
Trên mặt thiếu nữ tràn đầy sợ hãi.
“Cứu…cứu ta với…” Trên mặt thiếu nữ này còn có nước mắt.
An Nam núp trong bóng tối thấy thì mở miệng mắng một câu: “Tiểu tiện nhân này diễn thật giỏi, người chết thế mà còn biết chảy nước mắt.”
Tiểu Thành nhìn An Nam ở bên cạnh: “Ngươi có thành kiến với Chị Đại sao?”
An Nam nghe thấy trong giọng nói của Tiểu Thải ngập tràn ý bảo vệ, thì chán chả buồn tranh chấp với Tiểu Thải.
Ngũ Thành cau mày, tại sao thiếu nữ này lại xuất hiện ở đây?
“Trưởng quan, cô gái này… làm sao bây giờ?” Binh sĩ cũng không biết phải làm sao.
“Mang vào đi, ta sẽ đích thân thẩm vấn nàng.”
Ngũ Thành cảm thấy ý đồ của thiếu nữ này không hề đơn giản như mặt ngoài.
Thời gian này đến đây, rất có thể là người của Thành Phố Ma Pháp phái đến, ngụy trang thành một thiếu nữ vô tội gặp nạn. Sau đó thì đánh cắp tình báo hoặc ý đồ quân sự của bọn họ.
Dù thế nào thì cũng cứ bắt nàng lại là được, không cho nàng có bất cứ cơ hội nào để hành động.
Như vậy thì mặc kệ đối phương có ý đồ gì, cũng phải phá sản.
Sau khi thiếu nữ bị dẫn vào trong quân doanh, thì một làn sương khói màu xám bắt đầu lan tràn.
Thiếu nữ được đưa đến phòng thẩm vấn, mặc dù nhìn nàng có vẻ như rất đáng thương, nhưng với kinh nghiệm và trực giác sắc bén của mình, Ngũ Thành có thể phát giác ra thiếu nữ này không tầm thường chút nào.
Ngũ Thành ngồi xuống đối diện thiếu nữ, tay chống cắm nói: “Nói đi, ngươi là ai, Thành Phố Ma Pháp phái ngươi đến đây làm gì.”
“Đại thúc, ngươi đang đùa cái gì thế? Không có ai phái ta tới cả.” La Tâm vẫn điềm đạm đáng yêu nhìn Ngũ Thành.
Ngũ Thành bỗng nhiên hung dữ đập hai tay lên bàn: “Ta không nhìn thấy vẻ hoảng sợ ở trong mắt của ngươi, còn nữa, kể cả nước mắt của ngươi cũng là dạ, cho nên hãy thu hồi lại những biểu cảm giả dối này của ngươi đi, nói cho ta biết mục đích của ngươi là gì.”
La Tâm che mặt, trong giọng nói tràn đầy thất vọng: “Mình diễn kém cỏi đến mức đấy cơ à.”
Ngũ Thành cười mỉa, quả nhiên.
Thật ra thì Ngũ Thành cũng chỉ gạt La Tâm mà thôi, hắn cũng không nhìn ra vấn đề gì cả. Chẳng qua hắn thấy thời cơ này quá trùng hợp, cho nên mới thử La Tâm một chút mà thôi.
Kết quả đúng như những gì hắn nghĩ, La Tâm đã lòi đuôi.