Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 327 - Chương 328 - Vong Linh Ma Nữ (2)

Chương 328 - Vong Linh Ma Nữ (2)
Chương 328 - Vong Linh Ma Nữ (2)

“Nói đi, mục đích của ngươi là gì?”

“Tấn công các ngươi.” La Tâm nói ra.

“Tấn công kiểu gì? Hạ độc? Hay là đốt kho vật tư? Hay là giết các sĩ quan cao cấp của chúng ta.”

Trong lòng Ngũ Thành cũng hơi khẩn trương, mình cũng là một trong những mục tiêu của nàng thì phải.

Nghĩ đến đây thì Ngũ Thành bắt đầu nhìn chằm chằm vào La Tâm, nếu như nàng có bất cứ hành động nào bất thường, mình đều có thể phản ứng kịp.

La Tâm ngẩng đầu lên nhìn Ngũ Thành nói: “Ta đã công kích rồi.”

“A…”

Đột nhiên, một tiếng hét thảm vang lên.

Sắc mặt Ngũ Thành thay đổi, nhìn La Tâm với ánh mắt khiếp sợ.

“Rốt cuộc thì ngươi đã làm cái gì rồi?”

“Đại thúc, ngươi muốn ta trực tiếp nói cho ngươi à? Thế thì chơi không vui, hay là ngươi thử đoán xem, đoán xem ta đã làm gì?”

Ngũ Thành rút súng ra chỉ vào trán của La Tâm: “Nói cho ta biết, ngươi đã làm gì?”

La Tâm giơ ngón tay lên, chạm nhẹ vào trên khẩu súng trong tay Ngũ Thành.

Ngay sau đó, khẩu súng trong tay Ngũ Thành bỗng nhiên đã bị ăn mòn, giống như nó bị vứt vào một thùng axit mạnh vậy.

Ngũ Thành vội vàng buông tay, nhìn La Tâm với ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ: “Năng lực của ngươi là ăn mòn à?”

Ngũ Thành cũng đã từng gặp thể chất có năng lực ăn mòn.

Chẳng qua là người đó không có khả năng ăn mòn mạnh mẽ như vậy.

La Tâm chỉ dùng một đầu ngón tay, mà vũ khí của mình đã bị ăn mòn sạch sẽ.

“Ăn mòn, chỉ là một trong những năng lực của ta mà thôi.” La Tâm chống tay lên cằm rồi nói: “Tử vong, mới là năng lực chân chính của ta.”

“Giả thần giả quỷ!” Ngũ Thành hừ lạnh nói: “Bất cứ phương pháp nào đều có thể chế tạo tử vong.”

“Không phải đâu đại thúc, cái mà ngươi nói chỉ là phương pháp chế tạo tử vong mà thôi, còn ta, thì chân chính nắm giữ tử vong.”

Đúng lúc này, một binh sĩ hoảng hốt chạy vào.

“Phó quan tiên sinh…”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Người chết…người chết sống lại…có rất nhiều thi thể của người chết đang công kích chúng ta.”

“Cái gì? Ngươi đang nói cái gì thế?” Ngũ Thành còn tưởng mình nghe nhầm, lập tức hỏi lại.

Trên mặt binh sĩ này tràn ngập sợ hãi, thân thể đang không ngừng run rẩy.

Hắn cũng không rõ, mình đang ở trong một cơn ác mộng, hay là ở hiện thực nữa.

“Những thi thể này… và cả những bộ xương khô nữa…chúng nó đang tấn công chúng ta, với lại những người bị chúng giết thì lại đứng lên một lần nữa, ah…”

Đột nhiên, binh sĩ này phun ra một ngụm máu tươi.

Một cái xương cánh tay màu trắng xám đã xuyên qua ngực của hắn.

Con ngươi của Ngũ Thành bỗng nhiên co vào.

“Cạc cạc cạc…”

Binh sĩ ngã xuống, bộ xương khô ở phía sau thì lại phát ra một tiếng cười khiến cho người ta sợ hãi.

Rõ ràng là nó không có thanh quản, thế mà xương hàm trên và hàm dưới va chạm với nhau lại tạo thành một âm thanh kinh khủng như vậy.

Sắc mặt Ngũ Thành cũng hiện lên vẻ hoảng sợ.

Đây là hình ảnh hoang đường đến mức này nào chứ, nhưng chính hình ảnh hoang đường này lại diễn ra ở trước mặt mình.

Bộ xương khô này rõ rang không có cơ thịt, không có làn da, cũng chẳng có tí máu thịt nào.

Nhưng mà nó lại có thể cử động được! Thậm chí nó còn có thể bị khống chế.

Đây là loại năng lực gì?

Ngũ Thành quay ra nhìn La Tâm nói: “Rốt cuộc thì ngươi là thứ gì?”

“Nói ta là thứ gì à, thật là vô lễ.” La Tâm nhìn như đang tức giận, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy vui vẻ: “Mặc dù chẳng mấy chốc ngươi sẽ chết, nhưng ta vẫn sẽ từ bi nói cho ngươi biết, ta là Vong Linh Ma Nữ.”

“Cảm ơn ngươi đã dẫn ta vào quân doanh.”

Dưới chân La Tâm đã tràn ngập Khí Tức Tử Vong.

Những khí này gặp được thi thể liền lập tức chui vào, sau đó thi thể đó lại từ từ đứng lên.

Vong Linh Ma Nữ! Ngũ Thành thì thào một câu, ánh mắt đã bắt đầu tan rã, trống rỗng.

Phang phất như những tiếng gào thét, và tiếng pháo nổ kịch liệt ở bên ngoài đã không còn chút ý nghĩa nào.

Chiếc lều vải bị xé toang, Ngũ Thành lại thấy được một màn còn đáng sợ hơn.

Tất cả mọi người đều đang chiến đấu với người chết.

Khắp nơi đều là Tử vong và hủy diệt.

Lúc này, Ngũ Thành mới hiểu được những gì La Tâm vừa nói.

Nàng! Thực sự có thể khống chế tử vong.

Đột nhiên, Ngũ Thành phát hiện ra một vấn đề.

Những thi thể này cũng không mạnh mẽ!

“Bình tĩnh, bình tĩnh! Chúng không hề đáng sợ, cùng không hề mạnh mẽ! Tất cả mọi người tỉnh táo lại!!” Ngũ Thành hét lên.

Không thể không nói, ánh mắt của Ngũ Thành rất tốt, đám thi thể này chỉ mang đến khủng hoảng, khủng hoảng lại khiến cho các binh sĩ mất hết lí trí, các binh sĩ mất lí trí mới tạo ra thương vong chân chính.

Dường như âm thanh của Ngũ Thành có hiệu quả, các binh sĩ đã bắt đầu tổ chức phản kích.

“Lực lượng Tử vong của ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Trên mặt La Tâm lộ ra vẻ không vui, thế mà mình lại bị coi thường!

Khi La Tâm đang suy nghĩ nên làm gì để chế tạo khủng hoảng lớn hơn.

Thì có hai bóng người từ trên trời giáng xuống!

“Siêu cấp Đại Bảo Kiếm!”

“Đại Hải Vô Lượng!”

Bình Luận (0)
Comment