Ầm ầm----
Lâm Tố rơi xuống đất, mặt đất xung quanh hắn bị chấn động kịch liệt.
Trên người Lâm Tố được bao phủ bởi một lớp ánh sáng.
Khiến cho chiếc áo giáp vàng óng của hắn càng trở nên rực rỡ hơn.
Những binh lính ở xung quanh bị cơn chấn động đánh bay ra ngoài.
Lâm Tố rất hài lòng với cách ra sân của mình, cho nên hắn quyết dịnh, sau này sẽ không nhảy từ độ cao 50 mét xuống nữa.
Oanh-----
Ngay sau đó, A Vân cũng rơi xuống mặt đất, một chưởng pháp từ trên trời giáng xuống, lập tức để cho mặt đất lưu lại dấu bàn tay to khoảng 20 mét.
Đòn công kích này của nàng khiến cho hơn 100 người đồng thời bị thất khiếu chảy máu.
(thất khiếu= 7 lỗ trên mặt)
Lâm Tố cảm thấy rất khó chịu, thế mà phương thức ra sân của mình lại bị nàng áp chế.
Mặt mũi Ngũ Thành tràn đầy khủng hoảng, hai người thiếu nam thiếu nữ này tuyệt đối là cấp Nửa Thành!
“A Vân, Lâm Tố!! hai người các ngươi đến đây làm gì!? Đây là trận chiến của ta, tất cả bọn họ đều thuộc về ta.” La Tâm tức giận giậm chân: “Các ngươi đi về cho ta, nơi này không cần các ngươi.”
“Thế à? Sao ta lại không biết nhỉ?” A Vân giả ngu: “Ta chỉ phát hiện nơi này có kẻ địch, cho nên mới chạy đến đây, không ngờ rằng ngươi cũng ở chỗ này.”
“Ta cũng thế ta cũng thế, tình cờ đi ngang qua mà thôi.” Lâm Tố cũng nói.
Đúng lúc này, những binh sĩ vừa mới chạy ra khỏi quân doanh, bỗng nhiên lại quay trở lại, trong đó còn có cả vị Quan chỉ huy kia.
Khi tranh luận với Ngũ Thành, vị Quan chỉ huy này ung dung tự tin, hăng hái bao nhiêu, thì bây giờ lại không khác gì chó nhà có tang.
Ngũ Thành bỗng nhiên cảm thấy rất sáng khoái.
Có cái gì có thể khiến cho người ta vui sướng là việc chiến thắng một tên ngu xuẩn chứ?
Ít nhất, thì mình cũng đã chứng minh được, hắn là tên ngu xuẩn, còn mình thì không phải.
“Quan chỉ huy tiên sinh, có phải ngươi chạy sai đường rồi không? Bên này không phải là hướng để rút lui.”
“Bên kia…bên kia có một tên rất khủng bố.”
Ầm ầm-----
Đúng lúc này, Ngũ Thành cũng nhìn thấy.
Mấy cái Thạch Cự Nhân khổng lồ đã chặn hết đường chạy trốn.
Có hai người đang ngồi trên bờ vai của một Thạch Cự Nhân to lớn nhất.
Tiểu Thải nhìn xuống phía dưới với ánh mắt kinh ngạc thán phục, rồi đưa tay vỗ vỗ vào thân thể kiên cố dưới chân mình.
An Nam thì đang ngồi trên bờ vai của Thạch Cự Nhân này.
“Tiểu Thải, ngươi không ngồi xuống à?”
“Không, đứng lên có thể nhìn thấy xa hơn.”
An Nam liếc mắt nhìn Tiểu Thải, chẳng lẽ bờ vai của Thạch Cự Nhân này còn chưa đủ cao hay sao?
Có mười mấy binh sĩ chạy theo Quan chỉ huy quay lại.
Lâm Tố thấy thế thì lập tức đánh ra một phát siêu cấp Đại Bảo Kiếm.
Quan chỉ huy và hơn mười người binh sĩ đều bị diệt sạch.
Tất cả binh sĩ nhìn thấy cảnh này thì mất hết ý chí chiến đấu, dồn dập vứt vũ khí trong tay xuống đất.
Ngũ Thành thở dài nói: “Chúng ta đầu hàng.”
Mọi người lập tức nhìn Lâm Tố với ánh mắt hình viên đạn, A Vân và La Tâm thì mắng to: “Lâm Tố, người bị khuyết tật não à?”
Kế hoạch ban đầu của La Tâm, là dùng trận chiến này để lên sàn một cách hoa lệ.
Lúc trước La Tâm cũng đã gặp Quan chỉ huy, và cả vị Phó quan Ngũ Thành này nữa.
Nhưng mà nàng vẫn không ra tay, bới vì nàng biết, một khi giết họ thì sĩ khí những binh lính này sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Thế thì nàng còn lên sàn cái rắm gì nữa.
Lâm Tố im lặng nhìn những binh sĩ đầu hàng này.
Hắn cũng không ngờ rằng, mình vừa đánh một phát đã khiến cho những binh sĩ này đầu hàng rồi.
Ban đầu hắn nghĩ rằng, mình thủ tiêu được Quan chỉ huy, thì chiến tích của mình sẽ không quá kém.
Ừm, chiến tích mà không ai có thể vượt qua được.
Giờ thì mình biểu diễn kiểu gì đây?
Mình chính là diễn viên chính trong trận chiến tranh khai mạc này, mình cũng không muốn chuyện này xảy ra.
Ba tên bựa này đều muốn ra sân một cách hoa lệ.
Kết quả là độ bựa của Lâm Tố cao hơn một bậc.
Trên mặt An Nam tràn đầy mờ mịt.
Hắn cũng dự định biểu diễn một trận.
Kết quả là Lâm Tố trực tiếp hủy diệt sàn diễn của họ.
Ba người La Tâm, A Vân và An Nam đều nhìn về phía Lâm Tố bằng ánh mắt giết người.
Lâm Tố sợ run người, hiện giờ hắn rất hối hận vì chạy đến đây tham gia náo nhiệt.
“Khụ khụ…”
Đúng lúc này, Thư Tiểu Bạch đi ra: “Ta tiếp nhận đầu hàng, bây giờ các người có hai lựa chọn, một là ở lại lao động cho chúng ta, hai là giao nộp một triệu Bạch tinh tệ, thì các ngươi sẽ được tự do.”
Thư Tiểu Bạch hy vọng đám người này có thể giao nộp tiền chuộc.
Một người một triệu Bạch tinh tệ, 10000 người thì chính là 10 tỷ Bạch tinh tệ.
Kết quả là không có ai phối hợp với Thư Tiểu Bạch, không có bất cứ một người nào!
Thư Tiểu Bạch rất xấu hổ.
Sau đó hắn nhìn về phía Ngũ Thành, người này chắc là sĩ quan cao cấp nhỉ, chắc tên này sẽ có tiền.
“Ngươi muốn tự do sao?”
“Trận thua này là trách nhiệm của ta, ta không có tư cách được hưởng tự do.” Ngũ Thành bình tĩnh nói.
Thực tế là…hắn không có tiền.
Mặc Thành cho hắn rất nhiều tiền, nhưng hắn cũng đã thua rất nhiều tiền ở Mặc Thành.
Hắn còn tưởng rằng sòng bạc thất ý thì chiến trường sẽ đắc ý.
Kết quả lại chui ra một đám yêu ma quỷ quái.