“Để trừng phạt bọn chúng, thì lần tập kích đại bản doanh của Mặc Thành sẽ do Thư Tiểu Bạch ra tay, bốn người bọn chúng, ai cũng không được đi.”
“A!!!!” Bốn người lập tức rít gào.
“Ta không có lỗi gì, vì sao không cho ta đi?”
“Lão Cừu, mặc kệ là ta hay là bọn chúng, đều chưa từng có kinh nghiệm khai chiến.”
“Nhưng mà bọn chúng đã phá hủy chiến lược mà chúng ta đã bố trí.”
“Chiến lược cái gì? Chúng ta có cái đồ chơi đó sao?” Thư Tiểu Bạch trợn tròn mắt nhìn Lão Cừu.
“Ta nói có là có.”
“Được rồi được rồi, chiến lược của chúng ta chính là, muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Thư Tiểu Bạch nói ra: “Lần cướp bóc này…không phải, lần hành động tranh đoạt vật tư này giao cho bốn người bọn chúng đi, ta sẽ ở lại trông coi đại bản doanh của chúng ta, còn Lão Cừu thì đi theo giám sát bọn chúng, với lại để cho Lão Vu triệu tập nhân thủ để vận chuyển vật tư, tốt nhất là chọn những Ngự Thú Sư có Ma thú biết bay, dù sao thì khoảng cách cũng khá xa.”
“Tiểu Bạch ca là tốt nhất.” La Tâm trực tiếp nhảy lên người Thư Tiểu Bạch, hai tay ôm lấy cổ của Thư Tiểu Bạch.
……
“Quan chỉ huy, chúng ta phát hiện Thành Phố Ma Pháp phái ra rất nhiều người và Ngự Sủng đi về phía đại bản doanh của Mặc Thành.”
Tiêu Bách Ức đột nhiên đứng lên nói: “Mặc Thành phản ứng thế nào?”
“Chưa có phản ứng, Thành Phố Ma Pháp phái ra đều là Ngự Sủng có thể bay lượn, vừa hay bay qua nơi có lính trinh sát của chúng ta, nên mới bị lính trinh sát phát hiện.”
Ánh mắt Tiêu Bách Ức lập lòe, rồi quay đầu nhìn về phía các nghị viên và lãnh chúa.
“Chắc là vì Thành Phố Ma Pháp mới thành lập, không muốn trận chiến này diễn ra trong phạm vi của mình, cho nên mới đem chiến trường rời xa phạm vi của mình. Coi như Thành Phố Ma Pháp không phái ra toàn bộ binh lực, thì ít nhất cũng phái ra 90% binh lực rồi, hiện giờ, chắc chắn trong Thành Phố Ma Pháp đã không còn binh lực rồi.”
Tiêu Bách Ức nói đến đây thì dừng lại một chút mới nói tiếp: “Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, một là tiến vào chiến trường của Thành Phố Ma Pháp và Mặc Thành, chờ bọn họ đánh xong thì chúng ta sẽ nhảy ra ngư ông đắc lợi.”
“Hai là…trực tiếp tấn công Thành Phố Ma Pháp, khi chủ lực của Thành Phố Ma Pháp và Mặc Thành đánh nhau, chúng ta sẽ tập trung binh lực chiếm lấy Thành Phố Ma Pháp.”
Tiêu Bách Ức nhìn tất cả mọi người: “Lựa chọn của các ngươi là gì?”
Hiện tại, ưu thế của thành Tinh Bạch rất rõ ràng, dù họ lụa chọn thế nào cũng đều rất có lợi.
Mà hiện giờ, việc họ cần làm là chọn một kế hoạch có lợi nhất cho mình.
“Chúng ta có thể chia binh lực ra làm hai bộ phận hay không? Một bộ phận tham gia trận chiến của Thành Phố Ma Pháp và Mặc Thành, bộ phận còn lại thì tập kích Thành Phố Ma Pháp.”
“Không được.” Tiêu Bách Ức lắc đầu nói: “Ưu thế của chúng ta chính là, chúng ta là phe thứ ba, bây giờ hai bên còn chưa biết chúng ta sẽ tham gia, cũng không biết binh lực của chúng ta ra sao. Phương diện này, chúng ta đã chiêu mộ khá nhiều cường giả có thực lực mạnh mẽ, nếu như chúng ta phân tán ra thì rất khó đảm bảo ưu thế về chiến lực. Dù sao chúng ta cũng không biết Thành Phố Ma Pháp đã phái ra bao nhiêu chiến lực, để lại bao nhiêu chiến lực, một khi phán đoán sai lầm, thì sẽ mang đến hậu quả rất nghiêm trọng.”
Tất cả mọi người chìm vào trong suy nghĩ, tham gia trận chiến của Thành Phố Ma Pháp và Mặc Thành thì có lợi ích rất rõ ràng.
Có thể một lần ăn hết toàn bộ chiến lực của cả hai phe đó.
Mà tấn công Thành Phố Ma Pháp cũng có lợi ích rất lớn.
Chỉ cần họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để chiếm lấy Thành Phố Ma Pháp, thì sau đó mặc kệ là Thành Phố Ma Pháp hay là Mặc Thành chiến thắng, khi phe chiến trắng trở lại Thành Phố Ma Pháp thì sẽ bị bọn họ tập kích.
Tất nhiên, quan trọng hơn là, họ có thể đoạt được kỹ thuật chế tạo các đạo cụ ma pháp đó trước một bước.
Lúc này, một vị Lãnh chúa mở miệng nói: “Các ngươi có nghĩ đến chuyện này không, Thành Phố Ma Pháp phái ra toàn là Ngự Sủng có thể bay lượn, nên họ sẽ có ưu thế về tầm nhìn. Một khi họ phát hiện chúng ta tham gia, thì trận chiến giữa họ và Mặc Thành có thể sẽ bị gián đoạn, sau đó họ sẽ quay sang đối đầu với chúng ta.”
Mọi người lại chìm vào suy nghĩ, nói như vậy cũng rất có đạo lý.
“Mà nếu chúng ta tấn công Thành Phố Ma Pháp thì lại khác, một khi chúng ta tấn công Thành Phố Ma Pháp thì tất nhiên họ sẽ dốc hết tất cả sức lực để ứng phó, cho nên họ có phát hiện hay không cũng không quan trọng.” Vị Lãnh chúa còn nói thêm: “Chúng ta cần là phải tấn công chớp nhoáng, dùng ưu thế tuyệt đối để chiếm lấy Thành Phố Ma Pháp.”
Mọi người suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy kế hoạch này có vẻ tốt hơn.
“Vậy thì chúng ta tiến hành bỏ phiếu đi, ai đồng ý tham gia trận chiến giữa Thành Phố Ma Pháp và Mặc Thành thì nhấc tay.” Tiêu Bách Ức nhìn một vòng rồi nói: “Sáu phiếu.”
“Còn ai đồng ý tấn công Thành Phố Ma Pháp thì nhấc tay…Mười bảy phiếu, vậy thì một phiếu của tôi đã không còn quan trọng nữa rồi.”
Tiêu Bách Ức dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu mọi người đã bỏ phiếu xong, vậy thì chúng ta chuẩn bị hành động thôi.”
……
La Tâm, A Vân, Lâm Tố, An Nam và cả Lão Cừu đang giẫm lên phi kiếm nữa.
Phía sau năm người họ còn có 600 con Ma thú đang bay theo.
“Lão Cừu, để cho ta đánh trận đầu cho.” La Tâm nói ra: “Ta sẽ lợi dụng quân đoàn Tử Vong của ta để chia tách bọn chúng.”
“Ta cảm thấy nên để cho ta làm tiên phong, ta có Siêu Cấp Đại Bảo Kiếm Thánh Quang Vô Địch có thể trực tiếp chèn ép tinh thần của bọn chúng.” Lâm Tố nói.
“Ta thấy nên để cho Thạch Cự Nhân của ta xông lên là tốt nhất, lại cũng có thể chèn ép tinh thần của bọn chúng.” An Nam cũng không chịu thua kém.
Lúc này A Vân không nói gì, ánh mắt bình tĩnh, khoanh tay trước ngực.
La Tâm quay ra nhìn A Vân đang đứng trên chim zombie với mình.
Không đúng lắm, tiểu tiện nhân này ngày nào cũng tranh đoạt với mình, tại sao lần này lại không nói gì?
Có gì đó sai sai!
“A Vân, ngươi không muốn đánh trận đầu à?”
“Không cần, các ngươi quyết định là được.” A Vân bình tĩnh nói.