Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 332 - Chương 333 - Thư Tiểu Bạch? Đó Là Anh Của Ta!

Chương 333 - Thư Tiểu Bạch? Đó là anh của ta!
Chương 333 - Thư Tiểu Bạch? Đó là anh của ta!

Lúc này, cuối cùng Lão Cừu cũng mở miệng: “Đại bản doanh của Mặc Thành nằm ở dưới chân một ngọn núi, An Nam, ngươi công kích từ trên núi xuống, Lâm Tố và La Tâm tấn công hai bên trái phải, còn A Vân dẫn theo quân đoàn Ngự Thú tấn công phía chính diện, A Vân, ta cần ngươi đảm bảo cho sự an toàn của quân đoàn Ngự thú.”

“OK!” Mọi người nhanh chóng trả lời.

Lão Cừu còn cố ý dặn dò A Vân: “A Vân, lần này Tiểu Bạch không muốn có thương vong, ngươi hiểu chuyện này có ý gì không? Người của quân đoàn Ngự Thú này, một người cũng không thể chết.”

“Ta hiểu rồi.”

“Còn nữa, trận chiến này, không lấy việc giết bao nhiêu người làm chiến tích, mà là dựa theo số lượng chiến lợi phẩm các ngươi thu hoạch được để làm chiến tích.”

Mỗi người họ đều có một cái nhẫn không gian, chẳng qua là không gian bên trong cũng chỉ có hạn, cho nên tác dụng lớn nhất của quân đoàn Ngự Thú chính là vận chuyển vật tư.

Tất nhiên, trong quân đoàn Ngự Thú cũng có không ít người có nhẫn không gian.

Nếu như lấy Điểm Cống Hiến đổi cái đồ chơi này, thì dù hơi đắt một chút, nhưng vẫn bán cho nội bộ.

Có vài người đã đoán được, nên đã dùng số lớn Điểm Cống Hiến để đổi lấy một cái nhẫn không gian.

Chẳng qua là đa số người vẫn không có nhẫn không gian.

Dựa theo quy tắc lần này, thì người có nhẫn không gian sẽ có ưu thế hơn nhiều.

Điều này khiến cho không ít người hối hận vì đã không đổi lấy nhẫn không gian.

Có thể nói, nhẫn không gian rất hữu dụng.

Nhỏ thì là việc sinh hoạt hàng ngày, lớn thì ra trận chém giết, các phương diện đều rất có ích.

“Phía trước chính là đại bản doanh của Mặc Thành, chúng ta có cần che giấu hành tung không?” An Nam hỏi.

“Che giấu cái rắm, chúng ta có nhiều Ma thú như vậy, chắc chắn bọn họ đã nhìn thấy rồi.” Lão Cừu nói ra: “A Vân, ngươi trực tiếp dẫn người tấn công phía chính diện, ba người Lâm Tố, An Nam và nha đầu thì dựa theo sự sắp xếp của ta mà ra tay, đừng có giở mấy trò ngu xuẩn ra nữa.”

Ánh mắt bốn người đều lập lòe: Ta muốn lên sân một cách hoa lệ trước 100.000 người!!

……

Đại bản doanh của Mặc Thành.

“Lão quỷ Thiên Vũ dạy dỗ các ngươi rất tốt, kỹ xảo cận chiến của các ngươi đã rất xuất sắc. Nhưng phương pháp sử dụng ‘Lực lượng tan rã’ thì vẫn còn hơi thô, các ngươi không thể sử dụng ‘Lực lượng tan rã’ như vậy, dù các ngươi đã đạt đến tầng ba nhưng ‘Lực lượng tan rã’ cũng không nhiều, nếu như các ngươi cứ sử dụng ‘Lực lượng tan rã’ như vậy, thì căn bản là không dùng được thời gian dài.” Chúc Thiết Hoa nói.

“Chẳng lẽ lão quỷ Thiên Vũ không dạy các ngươi cách sử dụng ‘Lực lượng tan rã’ à?”

Kền Kền ở bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa.

Kỹ xảo chiến đấu của Lũng Anh và Việt Sơn rõ ràng là cùng một đường với lão quỷ Thiên Vũ.

Nhưng mà cách sử dụng ‘Lực lượng tan rã’ thì lại hoàn toàn không phải.

Có lẽ là khi Thiên Vũ chết, vẫn chưa kịp truyền thụ cho hai người này cách sử dụng ‘Lực lượng tan rã’.

“Nhưng mà chúng ta đã thấy người khác sử dụng như thế mà.” Lũng Anh lúng túng.

“Đánh rắm, coi như là hội trưởng của chúng ta, cũng không dám xài như hai người các ngươi, đem tất cả ‘Lực lượng tan rã’ ngưng tụ trên hai bàn tay rồi đánh ra, chiêu này trông có vẻ như rất kinh người, nhưng thực tế lại không có chút tác dụng nào.”

“Thế nhưng mà…”

Lũng Anh và Việt Sơn còn định tranh luận một chút.

Kền Kền đã trực tiếp ngắt lời: “Nhưng mà cái rắm, việc này giống như việc các nằm dưới vòi nước một ngày cũng sẽ không bị tổn thương bằng việc các ngươi đứng trước súng cao áp một phút đồng hồ.”

Chúc Thiết Hoa và Kền Kền cũng rất chiếu cố Lũng Anh và Việt Sơn.

Mấy ngày này họ vẫn đang chỉ bảo cho hai người mới tấn cấp Một Thành này.

Đúng lúc này, Chúc Thiết Hoa và Kền Kền đều ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.

“Cảm giác được không?”

“Ừm, có người đang đến gần, hơn nữa còn là kẻ địch.” Kền Kền gật đầu, rồi sờ lên cái đầu trọc nói: “Có một người khí thế rất mạnh, lại còn đang phóng thích ra ‘Lực lượng tan rã’, dường như muốn công khai việc hắn đang đến vậy.”

Sắc mặt Chúc Thiết Hoa cũng trở nên nghiêm túc: “Rất mạnh! Mạnh hơn cả ta và ngươi, thậm chí… có thể đạt đến cấp độ của hội trưởng.”

Loại khí thế này chỉ có cường giả cấp Một Thành mới có thể cảm nhận được.

Lúc này Lũng Anh và Việt Sơn cũng đã cảm nhận được cỗ khí thế này.

“Đi! Đi qua xem rốt cuộc là kẻ nào mà lại cuồng vọng như vậy.”

Bốn người phóng về phía cổng của đại bản doanh.

Khi bốn người đến cửa chính, thì cảm thấy một cỗ khí thế ngập trời từ trên trời giáng xuống.

Oanh-----

Cỗ khí thế hạ xuống đất, một thiếu nữ đi ra từ trong khói lửa.

Mọi người còn đang kinh ngạc và nghi ngờ nhìn xem thiếu nữ có khí thế kinh người này, thì rất nhiều Ma thú đã lướt qua trên đỉnh đầu bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment