Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 333 - Chương 334 - Thư Tiểu Bạch? Đó Là Anh Của Ta! (2)

Chương 334 - Thư Tiểu Bạch? Đó là anh của ta! (2)
Chương 334 - Thư Tiểu Bạch? Đó là anh của ta! (2)

“Đánh rơi chúng xuống.” Chúc Thiết Hoa nói.

Hai tay của Kền Kền đan vào nhau, giữa hai tay xuất hiện một cỗ ‘Lực lượng tan rã’.

Khi hắn đang định ra chiêu, thì A Vân đã ra tay rồi.

A Vân cách không vỗ một chưởng, Kền Kền lập tức kinh hãi, một chưởng này phải có ‘Lực lượng tan rã’ bằng một nửa tổng số ‘Lực lượng tan rã’ trong người hắn.

Mà chưởng lực này cực kỳ ngưng tụ, giống như hóa thành thật vậy.

Kền Kền chỉ có thể từ bỏ công kích Ma thú trên trời để ngăn cản cỗ sức mạnh này.

“Đừng đỡ!”

Ánh mắt của Chúc Thiết Hoa cao hơn, nhận ra chưởng này không thể cản nổi, nên đã cách không đẩy Kền Kền một cái.

Một chưởng của A Vân thất bại, đánh trúng một cái giá gỗ ở phía sau, cái giá gỗ này đã hóa thành bột mịn.

Tất cả mọi người hít sâu một hơi.

Rốt cuộc thì thiếu nữ này là ai??

Mà có ‘Lực lượng tan rã’ thâm hậu như vậy, hơn nữa còn có phương pháp sử dụng ‘Lực lượng tan rã’ rất tinh diệu và thành thạo.

Lũng Anh và Việt Sơn nhìn chằm chằm vào A Vân.

Hai người họ mơ hồ nhận ra, cách chiến đấu của thiếu nữ này có vẻ như khá quen thuộc.

Tại sao lại giống phương thức chiến đấu của Thư Tiểu Bạch như vậy chứ?

“Tất cả cùng xông lên!” Chúc Thiết Hoa quát lên.

Lũng Anh và Việt Sơn cũng vội vàng tập trung tinh thần.

Bắt đầu phối hợp với Chúc Thiết Hoa và Kền Kền, bốn người chia ra bốn hướng, đánh về phía của A Vân.

Kim Chung Tráo! Hai lòng bàn tay của A Vân chập lại, quanh người xuất hiện một cái vòng bảo vệ màu vàng kim.

Đòn công kích của bốn người rơi vào trên cái vòng màu vàng kim, không những không đánh tan được Kim Chung Tráo, mà còn bị lực phản chấn của Kim Chung Tráo đánh bay ra sau.

“Rốt cuộc thì đây là thứ gì? Nhìn có vẻ như là ‘Lực lượng tan rã’, nhưng mà ‘Lực lượng tan rã’ lại có thể tạo ra được thứ này sao?” Chúc Thiết Hoa và Kền Kền đều không hiểu và không tin nổi.

Năng lực này có thể là năng lực của tầng cao hơn tầng sáu!

Đây là một phương pháp sử dụng ‘Lực lượng tan rã’ còn cao cấp hơn tất cả những phương pháp đã từng biết đến.

Nhưng mà vì sao thiếu nữ này lại nắm giữ được phương pháp này?

Nếu như đổi lại là một người lớn hơn mười tuổi nữa, thì có lẽ họ còn miễn cưỡng tiếp nhận được.

Nhưng mà tại sao lại là một thiếu nữ mười mấy tuổi!

Lũng Anh và Việt Sơn cực kỳ sợ hãi.

“Thư Tiểu Bạch!! Ngươi có quan hệ gì với Thư Tiểu Bạch?”

“Lũng Anh, Việt Sơn, các ngươi biết nàng?” Chúc Thiết Hoa hỏi.

Tim của Lũng Anh và Việt Sơn đang nhảy loạn cào cào, đừng đừng…tuyệt đối đừng có quan hệ gì với Thư Tiểu Bạch…

“Thư Tiểu Bạch? Đó là anh của ta.” A Vân bĩnh tĩnh nói ra.

“Lũng Anh, Việt Sơn! Rốt cuộc thì nàng là ai?” Chúc Thiết Hoa lại hỏi lại.

Lúc này, vẻ mặt hai người Lũng Anh và Việt Sơn đã trở nên vô cùng khó coi.

Nếu như hỏi hai người họ, trên thế giới này, họ không muốn đối mặt với ai nhất.

Vậy thì chắc chắn Thư Tiểu Bạch sẽ xếp ở vị trí đầu tiên trong danh sách.

Thử nhìn thành phố Tùng Sơn thì hiểu.

À đúng rồi, giờ nó được gọi là hồ Vẫn Tinh.

“Thành Phố Ma Pháp thuê các ngươi à?” Lũng Anh hỏi.

A Vân nghiêng đầu nhìn Lũng Anh và Việt Sơn: “Thành Phố Ma Pháp là nhà của chúng ta, đó chính là thành phố anh của ta đã thành lập.”

Lũng Anh và Việt Sơn còn hy vọng là thuê, vì nếu như thuê thì lấy tính cách tham tiền của Thư Tiểu Bạch, bọn họ có thể dùng một số tiền lớn để cho Thư Tiểu Bạch từ bỏ nhiệm vụ này.

Kết quả là mẹ nó…hai người họ lại dám đi đốt nhà của Thư Tiểu Bạch, chuyện này phải làm sao bây giờ?

Đám người Mặc Thành này không có não sao? Bọn họ có biết mình đang phải đối mặt với cái đồ chơi gì không?

“Thư Tiểu Bạch… có đến không?”

A Vân nở nụ cười.

Nhưng đúng lúc này, phía sau đại bản doanh truyền đến một tiếng nổ.

Một tảng đá to lớn lăn từ trên đỉnh núi xuống, rồi một tảng lại một tảng, giống như núi lở vậy, cực kỳ nhiều tảng đá to to nhỏ nhỏ lăn xuống.

Sắc mặt của Lũng Anh và Việt Sơn trở nên nặng nề hơn.

Sự lo lắng trong nội tâm hai người họ lại càng mãnh liệt hơn.

“Các ngươi nói đùa à? Chuyện nhỏ như này mà cũng cần anh của ta ra tay à?” A Vân cười nhạo nói: “Các ngươi coi trọng chính mình? Hay là coi thường anh của ta?”

“Hiểu lầm, chuyện này là hiểu lầm…chúng ta là bạn của anh ngươi…”

“Gặp nhau trên chiến trường thì những thứ khác đều không quan trọng, mặc kệ là có phải bạn bè hay không.”

Trên người A Vân bắt đầu phát tán ra cương khí màu xanh.

Sắc mặt của Chúc Thiết Hoa và Kền Kền đều thay đổi.

Họ cảm nhận khí tức của A Vân đã thay đổi.

Trở nên sâu hơn, dài hơn…

Khiến cho họ cảm giác như mình đang đối mặt với một vùng biển mênh mông vậy.

Giờ phút này Lũng Anh và Việt Sơn đã không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa.

Thư Tiểu Bạch không đến là một tin tức tốt.

Nhưng mà họ nào dám ra tay với A Vân.

Thua, thì sẽ bị thiếu nữ này đánh chết.

Thắng… Thư Tiểu Bạch sẽ đem bọn họ đánh chết.

Bình Luận (0)
Comment