Vệ Trường Không thì dẫn theo Ma thú đi về phía học viện Ma Pháp.
Khi đến cổng chính thì lấy ra chứng từ ma pháp của mình cho Lão Khâu xem.
Hiện tại muốn di chuyển trong Thành Phố Ma Pháp đều phải dùng cái đồ chơi này, cái đồ chơi này cùng một loại với thẻ căn cước.
Không lâu sau, Vệ Trường Không đã tìm thấy Thư Tiểu Bạch.
“Viện trưởng, viện trưởng, đây là tù binh của tiểu thư A Vân bắt được, nàng bảo ta mang về giao cho ngài.”
Thư Tiểu Bạch nhìn bốn tên tù binh đang hôn mê rồi nói: “Thả xuống đi, ngươi cứ đi làm việc của mình đi.”
Thư Tiểu Bạch thuận tay cho con Ma thú của Vệ Trường Không một cái ma pháp hồi phục.
Sau khi Vệ Trường Không rời khỏi, Thư Tiểu Bạch đi qua đạp đạp vào Lũng Anh.
“Đứng dậy đi, đừng giả chết nữa.”
Bốn người Chúc Thiết Hoa, Kền Kền, Lũng Anh và Việt Sơn đều mở mắt ra.
Chúc Thiết Hoa và Kền Kền thì cẩn thận quan sát người trẻ tuổi trước mặt này.
Chẳng qua là họ không nhìn ra được thứ gì từ trên người của Thư Tiểu Bạch.
Trên mặt Lũng Anh và Việt Sơn thì tràn đầy lo âu và thấp thỏm.
Nếu như nhìn từ bên ngoài, thì không thể nào nhìn ra Thư Tiểu Bạch có gì đặc biệt.
Lúc trước Thư Tiểu Bạch lượn lờ ở trước mặt hai người họ, thì họ cũng tưởng rằng Thư Tiểu Bạch chỉ là một người bình thường.
Mãi cho đến khi Thư Tiểu Bạch dùng sức một người đánh cho 2 triệu dị thú ở Hoàn Thành sợ tè ra quần.
Mãi cho đến khi Thư Tiểu Bạch dùng sức một người biến thành phố Tùng Sơn thành hồ Vẫn Tinh.
Thì họ mới nhận ra, dưới cái túi da bình thường này, ẩn giấu một con quái vật kinh khủng đến mức nào.
“Lũng Anh, Việt Sơn! Vì sao? Ta còn tưởng là chúng ta là bạn bè chứ, thế mà các ngươi lại đâm sau lưng ra, chuyện rất quá đáng. Chẳng lẽ là vì lúc ở Hoàn Thành ta được trả nhiều tiền hơn các ngươi à?”
“Thư tiên sinh, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, chúng ta hoàn toàn không biết Thành Phố Ma Pháp lại có quan hệ với ngài.” Lũng Anh nói giọng oan ức.
Lũng Anh cảm thấy rất oan ức, tại sao nhiệm vụ đầu tiên sau khi trở thành cường giả cấp Một Thành lại gặp phải Thư Tiểu Bạch chứ.
“Chẳng lẽ Thành Phố Ma Pháp còn chưa đủ rõ ràng à?”
“Cái tên Thành Phố Ma Pháp này có quan hệ gì với ngài?” Lũng Anh và Việt Sơn trợn tròn mắt nhìn Thư Tiểu Bạch.
“Ta chưa nói với ngươi biết là, năng lực mà ta sử dụng gọi là ma pháp à?”
Hai người liếc nhìn nhau, rồi quay ra nhìn Thư Tiểu Bạch: “Nói rồi sao?”
Thư Tiểu Bạch nhớ lại, mình nói chưa nhỉ?
Chính Thư Tiểu Bạch cũng không nhớ rõ.
“Dù sao thì các ngươi cũng đã bị bắt làm tù binh rồi, nói đi, bây giờ giải quyết thế nào?”
“Chúng ta giao tiền chuộc…được không?”
“Bao nhiêu tiền?”
“500 vạn Bạch tinh tệ.”
“Các ngươi coi thường bản thân mình thế à?”
“Chúng ta vừa mới trở thành cường giả cấp Một Thành, nên không có nhiều tiền.”
Hai người dùng ánh mắt cầu xin nhìn Thư Tiểu Bạch.
“Hử? Các ngươi tăng lên cấp Một Thành rồi à? Ha ha…” Thư Tiểu Bạch nở nụ cười.
Hai người Lũng Anh và Việt Sơn bỗng nhiên cảm thấy không ổn, thì ra tên này còn chưa biết.
Móa, thế mà mình lại để lộ ra.
“5000 vạn Bạch tinh tệ, là một người 5000 vạn.” Thư Tiểu Bạch nhìn về phía Chúc Thiết Hoa và Kền Kền: “Hai người các ngươi cũng là cấp Một Thành đúng không.”
“Các hạ, ngươi biết hậu quả của việc bắt chẹt Bạch Quỳnh hội là gì không?” Chúc Thiết Hoa nói.
Lũng Anh và Việt Sơn lập tức thấp thỏm.
Thời điểm này chẳng phải nên cúi đầu sao?
“Nếu như các ngươi đã nói như vậy, thì ta quyết định sẽ không bắt chẹt Bạch Quỳnh hội các ngươi nữa.” Thư Tiểu Bạch quyết đoán nói: “Các ngươi đi đi…số tiền này ta không cần nữa.”
Bốn người nghe câu nói này của Thư Tiểu Bạch thì đều hiện lên vẻ không thể tin nổi.
“Ngươi…ngươi thả chúng ta đi?” Lũng Anh không dám tin nen hỏi lại.
“Đúng thế, các ngươi đi thôi.” Thư Tiểu Bạch nghiêm túc.
Chẳng qua Lũng Anh và Việt Sơn không hề thấy vui vẻ một chút nào, vì sắc mặt của Thư Tiểu Bạch để cho hai người họ cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
“Thôi ta vẫn giao tiền chuộc rồi mới đi.” Lũng Anh nói ra.
“Ta cũng thế ta cũng thế.” Việt Sơn lập tức phụ họa theo.
“Lũng Anh, VIệt Sơn, các ngươi đã làm mất hết mặt mũi của lão quỷ Thiên Vũ rồi.”
Chúc Thiết Hoa và Kền Kền đều không ngờ, hai người học sinh của lão quỷ Thiên Vũ lại nhát gan đến trình độ này.
Lũng Anh và Việt Sơn cũng lộ ra vẻ đắng chát, hai người kia đúng không biết nên không sợ.
Các ngươi căn bản không hiểu được tên này đã làm ra chuyện gì.
Chỉ một người em gái của hắn đã đem bốn cường giả cấp Một Thành chúng ta dí xuống đất ma sát, chẳng lẽ loại thực lực này còn chưa đủ để nói lên độ nghiêm trọng của vấn đề à.
“Các ngươi đi thôi.” Thư Tiểu Bạch vỗ vai Lũng Anh, lại vỗ bả vai của Việt Sơn, Chúc Thiết Hoa và Kền Kền rồi nói: “Mười phút sau ta sẽ bắt đầu đuổi giết các ngươi, các ngươi có thể chạy được bao xa thì chạy đi.”
Lũng Anh và Việt Sơn nhìn thấy, khi Thư Tiểu Bạch vỗ vai bọn họ thì trong tay hắn có một đồ án ma pháp trận.
Hai người họ không biết thứ này để làm gì, nhưng khẳng định là không phải đồ tốt.
Đúng lúc này, chuông báo động của Thành Phố Ma Pháp vang lên ba tiếng.
Ba tiếng chuông, đại biểu cho việc kẻ địch đã xuyên qua những bố trí bên ngoài của Thành Phố Ma Pháp.
“Các ngươi tiếp tục đi, ta đi giải quyết chuyện chính đã.” Thư Tiểu Bạch nói ra: “Các ngươi hãy nghiêm túc trong trò chơi trốn tìm này, nếu bị ta bắt được, thì ta sẽ chôn sống các ngươi.”