“Phía trước là Thành Phố Ma Pháp sao? Diện tích có vẻ nhỏ nhỉ, xung quang còn toàn là đất trống, họ giữ lại để tương lai xây dựng thêm à?”
Thân Thần nhìn khu kiến trúc phía trước, khu kiến trúc được quy hoạch tỉ mỉ thành một hình vòng tròn lượn quanh, nhưng diện tích thì còn không bằng một trấn nhỏ.
“Đáng tiếc, tòa thành thị mới có hình thức ban đầu này sắp bị hủy diệt rồi.”
Thân Thần quay sang nhìn tài chính đại thần nhà mình, rồi lại nhìn Tiểu Duyệt, A Nhà và con rể Lư Lương.
“Mọi người nghe thấy tiếng chuông không? Đó chắc là tiếng chuông cảnh báo của Thành Phố Ma Pháp nhỉ.” Tài chính đại thần nói ra.
“Tất cả nhớ phải cẩn thận, nhớ trông chừng Tiểu Duyệt thật kỹ, kiếm tiền là một chuyện, nhưng người phải an toàn.” Thân Thần nói ra.
“Ngươi đánh rắm, cái địa phương rách nát này thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, chúng ta đến đây là để kiếm tiền.” Tài chính đại thần nói.
“Dùng cái óc heo của…” Thân Thần nuốt lời đang định nói lại: “Ngươi nghiêm túc suy nghĩ một chút, chẳng lẽ Thương hội thành Tinh Bạch nhiều tiền đến mức không có chỗ tiêu à? Chẳng lẽ họ mời 200 300 cường giả cấp Tinh Anh và cấp Nửa Thành đến nơi rừng sâu núi thẳm này để đi ngắm cảnh à? Nếu như Thành Phố Ma Pháp không có thực lực thì họ cần phải phải mời nhiều như vậy sao?”
Nếu như xung quanh đây không có nhiều người như vậy, thì Thân Thần đã phun cho Tài chính đại thần không ngóc đầu lên nổi rồi.
Thân Thần đứng ở bên cạnh Tiểu Duyệt.
Mấy người lớn thì không có gì đáng lo, dù không lấy được chiến tích gì nhưng thừa sức bảo vệ bản thân.
Nhưng thực lực của Tiểu Duyệt thì hơi yếu, hơn nữa nàng còn hơi điên điên.
Một khi ra tay, nàng tuyệt đối sẽ chạy về phía trung tâm chiến trường.
Cho nên mình nhất định phải nhìn kỹ nàng.
Thân Thần nghĩ đến đây, thì lại thầm oán trách Tài chính đại thần nhà mình.
Nếu như không dẫn Tiểu Duyệt theo, thì mình có thể buông tay buông chân ra đánh một trận.
Nhưng mà dẫn Tiểu Duyệt theo, thì Thân Thần thực sự không yên lòng khi Tiểu Duyệt rời khỏi tầm mắt của mình.
Đúng lúc này, người dẫn đầu làm ra một động tác tay, ra hiệu tấn công chính diện!
Tiếng chuông vừa rồi đã nói rõ, bọn họ đã bại lộ rồi.
Cho nên hiện giờ đã không cần thiết che giấu nữa.
Tất cả mọi người đều phóng về phía Thành Phố Ma Pháp.
Thành Phố Ma Pháp không hề có tường thành.
Cũng không có bất cứ kiến trúc ngăn cản nào.
Tất vả mọi người đã vọt đến khu đất trống bên ngoài Thành Phố Ma Pháp, có điều khu đất trống này rất rộng lớn.
Dù sao thì khu đất trống này cũng đã từng thuộc phạm vi của thành Thái Dung.
Nhưng những kiến trúc của thành Thái Dung đã bị san bằng sau vài trận kiếp nạn rồi.
Hiện tại vì không đủ nhân lực, và cũng không cần nhiều nhà ở như vậy, nên mới tạm thời để trống.
Hơn 300 400 người đã lao đến khu đất trống này.
“Giết nha…” Tiểu Duyệt kêu lên đầy hưng phấn.
Thân Thần vẫn luôn theo sát sau lưng của Tiểu Duyệt.
Tiểu nha đầu này lớn lên tuyệt đối sẽ trở thành một ma nữ.
Đúng lúc này, mặt đất bên ngoài Thành Phố Ma Pháp bỗng nhiên hơi chấn động.
“Tất cả dừng lại.” Thân Thần vội vàng gọi người nhà của mình dừng lại, đồng thời còn một phát bắt được Tiểu Duyệt đang chạy phía trước: ‘Dưới lòng đất, có thứ gì đó muốn chui ra từ dưới lòng đất!”
Thân Thần vừa dứt lời, chỉ thấy mặt đất bị rách ra, một cái thân cây con chui từ dưới đất lên.
“Đây là cái gì?” Tiểu Duyệt định vươn tay ra sờ lên thân cân.
Nhưng mà trong chớp mắt, thân cây con này đã cao hơn nàng.
Lại vài hơi thở qua đi, cái cây con này đã cao ba bốn mét.
Lại qua vài hơi thở…
Rất nhiều cây đại thụ chui ra khỏi mặt đất.
Mà toàn bộ quá trình còn chưa đến mười giây đồng hồ.
“Đây là năng lực kỳ quái gì vậy? Năng lực khống chế khả năng sinh trưởng của thực vật à?” Tài chính đại thần nghi ngờ.
“Tất cả cẩn thận một chút, có vẻ như kẻ địch không hề đơn giản đâu.” Thân Thần nhắc nhở: “Tiểu Duyệt, đừng chạy lung tung, an tĩnh một chút cho ta.”
“Hừ! Đều đã lên chiến trường rồi, thế mà vẫn còn muốn quản ta.” Tiểu Duyệt cực kỳ khó chịu.
Chiến trường chẳng phải là nơi không bị trói buộc và tự do phóng đãng sao?
Khi nào thì mình mới có thể thoát ra khỏi sự khống chế của cha mình đây?
Rống------
Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng rống kinh thiên động địa.
Biểu cảm của Tiểu Duyệt lập tức cứng đờ lại, vươn tay ra ôm lấy eo của Thân Thần.
“Là còn Hủy Diệt Giả siêu cấp kia.” Sắc mặt Thân Thần cũng thay đổi: “Chúng ta chỉ cần tìm đám tôm tép để đối phó, tuyệt đối đừng tìm cách đối kháng với loại quái vật này.”
Đại Đầu lướt qua không trung, trong miệng phun ra cột lửa về phía cánh rừng vừa được tạo ra bên dưới.
Đại Đầu bay lướt qua vài trăm mét, tất cả những thứ ở bên dưới đã hóa thành hư không.
“Không xong rồi! Mau chạy khỏi khu rừng nà!” Thân Thần vội vàng hét lên.
Trong cánh rừng này, tầm nhìn của bọn họ bị ảnh hưởng, nên rất khó phán đoán những đòn công kích đến từ bầu trời.