Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 339 - Chương 340 - Thành Phố Ma Pháp, Thiên Không Thành!

Chương 340 - Thành phố Ma Pháp, Thiên Không Thành!
Chương 340 - Thành phố Ma Pháp, Thiên Không Thành!

Lúc này đã có người của thành Tinh Bạch muốn đánh trống lui quân.

Bắt họ phải đối mặt với loại kẻ địch không nhìn thấy này, thật sự là quá khó chịu.

“Rút lui! Rút lui!!”

Bọn họ cực kỳ bị động khi ở trong khu vực ảo ảnh này.

Chỉ có thể bị đánh, mà không thể phản kích.

Cho nên, trong khu vực ảo ảnh này, họ sẽ không có chút phần thắng nào.

“Đám chết tiệt này.” Tiểu Duyệt hùng hùng hổ hổ kêu lên: “Bọn chúng không có dũng khí để chiến đấu chính diện với chúng ta sao, vì sao luôn dùng những thủ đoạn hèn hạ này chứ?”

Mọi người bắt đầu chạy như điên ra phía ngoài.

Bọn họ muốn trở về cánh rừng lúc trước.

Mặc dù lần tấn công phía chính diện này họ chỉ tổn thất hơn 30 người.

Nhưng mà đi một chuyến, cái bóng của kẻ địch cũng không thấy, thế mà đã tổn thất nhiều người như vậy rồi.

Việc này khiến cho trái tim của bọn họ rất khó chịu, cảm thấy rất ngột ngạt.

Ầm ầm-----

Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên chấn động kịch liệt.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều dâng lên một dự cảm xấu.

Mọi người bắt đầu liều mạng chạy về phía rừng cây.

Xuyên qua mảnh rừng nhân tạo này, rồi vẫn tiếp túc chạy.

Nhưng đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy phía rìa khu đất trống có một vết nứt xuất hiện.

Mà vết nứt này càng ngày càng rộng hơn!

Khu đất trống bên ngoài cánh rừng dường như bắt đầu thấp dần thấp dần.

Dần dần…cánh rừng đã biến mất trong tầm mắt của họ.

Kể cả mỏm núi ở phía xa cũng đang dần dần thấp hơn.

Lúc này tất cả mọi người đã ngừng lại.

Bọn họ nhìn xung quanh một chút, lại ngẩng đầu lên nhìn, tất cả đều bình thường.

Nhưng mà vì sao cánh rừng lại biến mất?

Vì sao đỉnh núi kia cũng đã biến mất?

Lúc này, đã có người chạy đến rìa của khu đất trống, đập vào mắt hắn, chính là một vực sâu thăm thẳm.

Cả khối lục địa này đang bay lên bầu trời!

Cả khối lục địa có diện tích gần 1000 km vuông đang bay lên!!!

Hơn nữa còn càng bay càng cao!

Bọn họ đều cảm giác như mình đang nằm mơ.

“Huyễn thuật(ảo ảnh), nhất định là huyễn thuật, giống với những tòa kiến trúc vừa rồi vậy, chắc chắn là như vậy…” Có người sợ hãi kêu lên, không biết là có phải bị kích thích quá độ hay không, mà hắn trực tiếp nhảy ra ngoài: “A….”

Sau đó… hắn rơi xuống dưới ánh mắt chú mục của tất cả mọi người.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đã mất đi âm thanh.

Bọn họ đã tin tưởng, mảnh lục địa dưới chân mình đang dần dần rời xa mặt đất!

Bọn họ không thể không tin tưởng sự thật này!

“Ha…ta đi trước đây…”

Một vị cường giả cấp Nửa Thành định bay xuống dưới.

Nhưng ngay sau đó, cái bóng của Đại Đầu đã bao phủ hắn.

Người này không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, thì đã bị Đại Đầu nuốt vào trong bụng.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy những chiếc răng trắng nõn không tỳ vết của Đại Đầu.

“Không cho phép trốn! Không cho phép trốn…”

Dưới dáng vẻ hung ác và giọng nói khàn khàn của Đại Đầu, tất cả mọi người đều lùi lại vài bước.

……

Sâm La đứng ở trên sân thượng nhà mình, nhìn về phía đường chân trời đang dần dần giảm xuống ở phía xa.

“Đây chính là kỳ tích khiến cho tất cả mọi người hít thở không thông mà hắn đã nói sao?”

“Ta cảm thấy đây không phải là kỳ tích, mà chính là Thần tích.”

“Đây chính là sức mạnh của ma pháp sao?”

La Đằng và La Hoàng cũng không thể tin nổi cảnh tượng này.

“Có thể đúng, cũng có thể không phải… việc này không quan trọng, quan trọng là hắn đã làm được.” Sâm La cũng kinh ngạc và thán phục: “Thành Phố Ma Pháp, từ hôm nay trở đi, tòa thành thị này sẽ vang danh khắp thiên hạ, không ai không biết, không người không hay.”

Lúc này tất cả cư dân ở phố lớn ngõ nhỏ đều chạy ra.

Bọn họ cũng muốn chạy ra rìa nhìn xem một chút.

Nhưng tiếc là bây giờ vẫn còn đang trong thời kỳ chiến tranh.

Thôi được rồi, chờ viện trưởng xử lý xong đám cặn bã này rồi tính tiếp vậy.

Cùng lúc đó, đám người ở rìa khu vực này đã có chút sụp đổ.

Đúng lúc này, có bốn người đang chạy như điên về phía này.

Tất cả mọi người của thành Tinh Bạch lập tức khẩn trương.

Bốn người này còn chưa kịp đến gần, đã có người kêu lên đầy sợ hãi: “Cấp Một Thành! Bốn người họ đều là cường giả cấp Một Thành!”

Mọi người càng hoảng sợ hơn, chẳng phải đã nói Thành Phố Ma Pháp chỉ có một vị cường giả cấp Một Thành sao?

Vì sao lại có bốn người?

Trên mặt Thân Thần cũng lộ ra vẻ khác thường.

Bởi vì hắn nhận ra Lũng Anh và Việt Sơn.

Lúc này, Chúc Thiết Hoa, Kền Kền, Lũng Anh và Việt Sơn cũng dừng lại.

Bốn người nhìn chằm chằm đám người trước mắt này, rồi Chúc Thiết Hoa nói ra: “Chúng ta không phải kẻ địch, chúng ta cũng giống với các ngươi, là kẻ địch của chủ nhân tòa thành thị này.”

Đám người của thành Tinh Bạch vẫn hơi nghi ngờ, nhưng cũng có người nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chúc Thiết Hoa đi lên trao đổi, câu thông với người dẫn đầu của đám người thành Tinh Bạch.

“Lũng Anh, Việt Sơn! Sao các ngươi lại ở đây?” Thân Thần kêu lên.

“Thân tiên sinh, là ngươi sao…tại sao ngươi cũng ở đây?”

“Chúng ta nhận một nhiệm vụ, đi đánh tòa thành thị này, còn các ngươi thì sao?” Thân Thần nói.

“Chúng ta cũng thế, nhưng chúng ta nhận lời mời của Mặc Thành, đừng nói nữa, nhanh chạy đi!”

“Không chạy được…” Thân Thần liếc về phía sau rồi nói: “Chúng ta đã không còn đường trốn nữa rồi, bây giờ chỉ có thể buông tay đánh cược một lần.”

“Buông tay đánh cược một lần? Thân tiên sinh, ngươi có biết chủ nhân của tòa thành thị này là ai không?”

Bình Luận (0)
Comment